Trở về được nhà được hơn nửa tháng, song N, cô
sơn nữ vùng cao ở một huyện phía Đông bắc xứ Lạng vẫn chưa hết bàng hoàng. Câu
chuyện buồn như một cuốn băng quay chậm, cô không bao giờ quên.
Ngày chợ phiên đầu xuân, N cùng chúng bạn đi chơi phố huyện. Thấy cảnh lạ,
người lạ, N đứng hè phố bẽn lẽn đứng nhìn mọi người, má ửng hồng. Chợt một
chàng trai nom rất tuấn tú, ăn mặc rất mốt xuất hiện bên N, kèm theo là câu nói
rất ấm : “Pì noọng (em gái) lần đầu đến quê anh phải không?.”. N bất ngờ rồi
giấu ánh nhìn vào tấm áo nhuộm chàm. Chàng trai đưa cho cô một cốc chè đỗ xanh
sóng sánh. Cơn khát tan biến.
Phố chợ đông người qua, N cùng bạn bè trong bản được chàng trai mới quen rủ đi
ăn phở, uống nước chè xanh và đi chơi vùng biên giới. Mọi người ai cũng vui và
mừng cho N có một người bạn mới tốt bụng. Ngày gặp nhau thật ngắn. Ai
cũng bịn rịn chia tay, không quên cho nhau địa chỉ, hẹn ngày tái ngộ.
Một thời gian sau, chàng trai tìm đến bản, xuất hiện trước cửa nhà N. Cô sơn nữ
xúc động đón nhận món quà là chiếc điện thoại di động mới tinh. Đôi má cô ửng
hồng. Cũng từ đó, N nhận lời yêu thương với chàng trai tên là Liêm, 22 tuổi,
nhà ở tận phố huyện. Nhiều người ghen thầm, làm N càng cảm thấy tự hào có chút
may mắn.
Một hôm, Liêm đến nhà, dắt tay N lên đồi chơi rồi bảo : “Tháng tới gia đình anh
sẽ có cơi trầu sang chạm ngõ nhà em. Nhất định em phải vui. Chúng mình đi chợ
Trung Quốc mua quần áo và sắm đồ cưới vừa rẻ, vừa đẹp. Anh muốn vợ anh phải
thật xinh tươi”.
N băn khoăn: “Em lấy đâu ra tiền. Hơn nữa, em phải xin phép bố mẹ đã”.
Liêm dỗ dành người yêu : "Bố mẹ đi nương vất vả, đừng làm họ quá bận tâm
vào chuyện chúng mình. Anh chuẩn bị tiền đây rồi, em không phải lo”.
Nói rồi, Liêm lôi trong túi quần ra một sấp tiền loại 100 ngàn đồng/tờ mới
cứng. Thấy vậy, N nghe lời theo chàng trai vượt sang bên kia biên giới. Trong
cô, mơ tưởng về một ngày vui thật trọn vẹn.
Thế rồi, nửa tháng qua, N không về quê hương. Bố mẹ N đau khổ đi tìm con, không
thấy nên đã đến công an huyện trình báo. Nhờ sự giúp đỡ của công an nước sở
tại, N đã được giải cứu. Nhưng cô mắc bệnh trầm cảm, ít nói và sợ tiếp xúc
người lạ.
Cô khóc ướt hết tà áo, viết kín những trang nhật ký : “Tôi đã bị lừa. Trái tim
tôi đã nhầm lẫn trao cho kẻ ác thú. Ngày đầu tiên sang chợ Trung Quốc, tên Liêm
lộ nguyên hình là kẻ buôn người, hắn đã bán tôi cho một lão què, tuổi gần sáu
mươi với giá sáu vạn tệ. Tôi van xin hắn buông tha, cho cùng về, hắn tát tôi
như trời giáng vào mặt. Hai tên lực lưỡng lôi tôi vào một căn phòng kín, tối
om, ẩm mốc. Chúng đã cướp đi sự trinh trắng của tôi. Sau đó, tôi bị lão già
đuổi ra khỏi nhà và tôi bị bán vào “nhà thổ”. Mỗi ngày kiếm tiền nhiều cho chủ
chứa. Nếu không đủ tiền, bọn chúng đánh thâm tím người. Hôm nào bị bệnh, chúng
cũng không tha. Tôi ân hận, muốn chết”.
Nghe tin công an đã bắt giữ tên Liêm và khởi tố vụ án, N như bừng tỉnh. Cô đến
cơ quan công an để tố cáo, làm chứng những tội ác mà con quỷ đội lốt người.
Nhưng trước đó, tại cuộc họp tổ chức tại thôn, N đã kể lại bài học của mình,
mong các bạn trẻ cảnh giác, đừng bị bọn xấu lừa như cô.
Nguyễn Duy Chiến
Nguyễn Duy Chiến
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét