Thế giới là sự đối lập và vì thế mà chúng ta cũng
sống trong sự đối lập. Sáng đối lập với tối, âm đối lập với dương, thật thà đối
lập với giả dối… Và trong các cặp đối lập ấy thì có cả cặp đối lập giữa kín đáo
và khoe mẽ.
Con người ta càng kín đáo thì càng chắc chắn, càng đỡ vướng phải những khúc mắc
lằng nhằng. Mà vốn dĩ những người kín đáo là những người có rất nhiều cái để
khoe nhưng họ không khoe. Còn phần lớn những kẻ chả có gì lại hay khoe mẽ.
Người giỏi thì kín đáo, kẻ dốt thì lại hay phồng lên mà trường hợp các cụ nhà
ta gọi là thùng rỗng kêu to, ễnh ương phềnh bụng.
Con người ta càng khoe mẽ càng lộ ra cái dốt và đôi khi thành trò cười cho
thiên hạ. Có anh chàng mới học ngoại ngữ cho nên mắc cái bệnh, gọi là bệnh sính
ngoại ngữ, hễ mở miệng là đá ngoại ngữ vào. Anh ta đi xem bóng đá về, bạn hỏi
lại trả lời là mình vừa đi xem phút-bôn về, tới nhà nghỉ, để kiểm tra xem nước
trong bể bơi có sạch không, anh ta hách dịch hỏi người phục vụ: uất-tơ trong
cái sim-uynh này có sạch không? Đi chơi với người yêu anh ta chỉ mặt trăng thốt
lên, em nhìn kìa, Mun sáng quá.
Kiểu khoe thứ hai nữa là hay khoe mình vừa gặp nhân vật này, vừa gặp nhân vật
kia, toàn loại cỡ cả. Gặp bạn bè, chưa kịp hỏi han sức khỏe anh ta đã khoe tớ
vừa gặp cụ C, vừa gặp ông B, và mới nhậu với anh A… mà cái thông tin đưa ra kia
chẳng ăn nhập gì, chẳng liên quan gì tới ông bạn của mình. Người nghe bán tin
bán nghi chả hiểu anh chàng này làm gì mà hay gặp ông A, ông B, cụ C thế không
biết, trong khi thường thì các vị chức sắc cứ phải họp hành liên miên cả. Cứ
khoe thế rồi tới ngày anh chàng này bô bô nói giữa quán bia là cách đây một
tiếng mới ngồi với cụ E trong khi đó vô tuyến, cái vô tuyến tai hại gắn ngay
trên góc quán lại đưa tin cụ E đang ở nước ngoài ký kết hợp đồng từ hai hôm nay
và ngày kia mới về nước.
Trên là khoe để làm oai cho mình. Có anh khoe về giàu có, nào là mình có đến
hai ba ngôi nhà ở nội thành, nào là vừa mới mua hơn chục nghìn mét ở Gia Lâm,
hơn chục nghìn mét nữa ở Sóc Sơn. Bạn bè nghe lòng dạ nôn nao nửa mừng cho bạn,
nửa lại vừa thẹn thùng vì so với bạn mình kém quá, chỉ có độc căn hộ chung cư
hơn chục mét vuông ở tận tầng năm sáu. Đột nhiên, thằng con anh chạy đến xin tiền
đóng tiền học phí, anh phẩy tay khệnh khạng bảo : "sang nói với mẹ mày,
mấy trăm bọ cũng phải hỏi tao". Vừa nói xong, “mẹ mày” sốc vào nói chát
chúa ngay : "nhà mình hết tiền rồi, tiền ăn chả có huống gì tiền học, anh
giàu, anh có những vài ba căn nhà, vài chục nghìn mét đất thì nôn ra hai trăm
nghìn đồng mà đóng tiền học cho nó". Bị vợ bóc mẽ anh ta cứ ớ ra như tượng
chùa. Bạn bè lúng túng ngượng ngùng rút lui hết.
Thói khoe mẽ không bao giờ mang tới sự tốt đẹp,
trái lại còn gây phiền phức và cả tai họa cho ta nữa. Vậy cho nên cách tốt nhất
là hãy tránh xa nó, tránh xa cái thói khoe mẽ đi, ta sẽ đỡ rơi vào tình trạng
vừa lố bịch vừa tiến thoái lưỡng nan như kể trên.
Nguyễn Văn Bình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét