Kiếp Người

Dừng chân lãng tử một thời
Tháo cương thả ngựa khép đời bôn ba
Mai danh ẩn tích rừng già
Vui cùng mây gió trăng ngà bốn phương. 


 
Thả lòng ngồi đếm hạt sương
Nam Hoa Kinh tự dọn đường tịnh Tâm
Tiêu Diêu trang nọ luận thầm
Để tâm lắng đọng cho mầm nẩy sinh
Cội nguồn trong cuộc nhục vinh
Chẵng qua cũng tại do mình chấp nê
Thị phi bản ngã ê chề
Đức Sinh Phù dục còn mê trong lòng
Bướm Ta, Ta Bướm còn không
Làm sao phân biệt trong lòng Trang Chu !
Còn ta Tâm vướng mây mù
Làm sao hiểu được Phù Du cuộc đời
Mở trang Tề vật ai ơi !
Luận bàn không, có giữa trời là bao
Chim Bằng biển rộng trời xa
Còn thân chim sẻ góc nhà thế thôi
Nấm kia sáng nở chiều rơi
Đã tàn một kiếp một đời thấy không ?
Còn cây Đại Thọ cao ngồng
Ngàn năm cũng chết cũng xong một đời
Cũng là một kiếp mà thôi
Tranh đua, chi lắm kiếp người cũng qua.

Tác giả : Phuongtim

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét