Chỉ đến có một lần

Tôi là 1 đứa con gái rất bướng bỉnh, và dĩ nhiên là tôi khá kì quặc. Nhưng nếu như ai đã là bạn thân của tôi thì sẽ thân đến già!

Tôi học trong 1 lớp thuộc chuyên ngành tâm lí tội phạm.

Dĩ nhiên trong ngành đó còn bao gồm cả tâm lí thường thức; và tôi cũng quên nói với các bạn là tính tôi khá lạnh lùng với bất-kì-tên-con-trai nào! Chẳng phải vì tôi kênh kiệu mà là vì tôi không đủ tự tin, hơn nữa việc hôn nhân tan vỡ của bố mẹ tôi đã không cho tôi niềm tin vào tình yêu nữa!!! Bạn có thể hiểu được tại sao người ta luôn gọi tôi là IceQueen (Nữ Hoàng Băng Giá), và có rất nhiều người cá cược xem ai sẽ...."cưa" đổ được tôi. Thế nên tôi càng không dám tin vào tên con trai nào!

Thế rồi lớp tôi đón nhận 1 thành viên "ngụ cư" (Tức có nghĩa là chỉ ở học tạm 1 thời gian), hắn là 1 tên con trai!!!! Trời ạ, và hắn ngồi cạnh tôi dù tôi ghét con trai không thể tả!!! Xin nói rõ là hắn khá điển trai với mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh lơ trong vắt. Và tôi lại càng ác cảm bởi theo tôi, con trai mà đẹp tức là đi cùng "đểu". Hắn học giỏi nhưng luôn cố tình làm bài kiểm tra thấp điểm, hơi tự tin quá mức nhưng kì lạ thay không ai ghét hắn được.

Nói chung, từ ngày có hắn, cái lớp 15 mạng vui hẳn lên. Chắc hẳn hắn cũng đã nghe câu chuyện kì lạ về tôi : một đứa con gái gốc Á cực kì ghét con trai, học võ và say mê Khoa điều tra trọng án. Thế đấy! Và mỗi ngày hắn đều bám theo tôi!!! Có lần tôi ngồi trong thư viện suốt bữa trưa đến quên cả mua thức ăn, rồi lù lù thấy hắn xuất hiện với 2 chiếc Hams kèm Pho-mát. Và hắn luôn huyên thuyên cả buổi bên cạnh tôi trên đường tôi đi tới chỗ làm Part-time. Nào là hắn quan niệm về cuộc sống thế nào, về gia đình, về tình yêu, Vv.....Vv.....nói chung là đủ thứ linh tinh cả lên.

Tôi rất cáu nhưng không nói gì bởi không hiểu sao chưa từng có tên con trai nào gan như thế!!! Hắn dám cãi tay đôi với tôi, dám đứng cạnh tôi, dám nói chuyện tâm sự với tôi mà không nề hà cái bản mặt "quạu đeo" của tôi!!! Biết tôi chưa biết chạy xe đạp (điểm yếu nhất của tôi), nên hắn tình nguyện dạy cho tôi; và lí do duy nhất để tôi đồng ý là vì....tôi cần PHẢI biết chạy xe mà thôi!!!! Điều tôi không ngờ là hắn thực lòng quan tâm đến tôi và cũng không nhận ra mình đã vui biết bao nhiêu khi có hắn ở bên.

Rồi một ngày chủ nhật, hắn hẹn tôi đi công viên chơi! Bọn tôi thử chơi đánh nhau (dĩ nhiên là bằng bong bóng chứa nước màu), chơi bắn súng, đi tàu điện, vào nhà kinh dị.....Hôm đó là hôm đầu tiên tôi đi chơi với 1 đứa con trai đấy nhé!

Tôi vẫn không quên được khung cảnh buổi chiều hôm ấy khi hắn và tôi ngồi trên 1 bến cảng ngắm biển hoàng hôn. Mặt nước long lanh vành, bầu trời rực sáng màu da cam tuyệt đẹp, mặt trời như 1 hòn ngọc vĩ đại chìm sâu xuống lòng biển; gió thổi tung phần phật tóc chúng tôi. Và có lẽ tôi sẽ vĩnh viễn không quên buổi chiều mùa thu hôm ấy, bởi vì đó là lần đầu tôi và hắn nắm tay nhau!! Hắn đưa tôi 1 quả cầu bằng pha lê tròn vo rồi cười: "Quà tặng đấy. Giữ cho kĩ vào nhé!".

Thế nhưng hôm sau, không hiểu sao chuyện đó bị đồn ra khắp trường. Thế là tôi nghĩ hắn cũng là 1 tên con trai đã cá độ với chúng bạn là sẽ "cưa đổ" được tôi. Một phần cũng vì tôi quá "quê" và tức giận, nên tôi đã xỉ vả hắn bằng tất cả những gì tồi tệ nhất! Tôi còn tát hắn 1 cái rõ mạnh trước mặt mọi người và hét lên: "Tôi không bao giờ muốn thấy mặt cậu nữa!". Dĩ nhiên là sau đó hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng xin lỗi tôi rồi ra khỏi cửa (hôm đó hắn bỏ không học tiết Tâm Lí).

Có lẽ lúc đó tôi đã thỏa mãn tự ái, và mọi người bắt đầu gọi tôi là IceQueen trở lại với vẻ thán phục. Tôi cũng tự hào 1 cách ngu ngốc rằng mình vẫn không bị rơi vào tay thần Cupid nhá!!!....

Chuyện qua đi thật nhanh, tôi bắt bắt đầu thấy thiếu hắn khi hắn không còn bên cạnh nữa. Hắn vẫn học lớp Tâm Lí nhưng ngồi sau tôi 2 bàn chứ không cạnh tôi nữa.

Và vào buổi sáng bắt đầu của mùa đông lạnh, tôi bắt gặp 1 lá thư từ hắn! Hắn viết với tôi rằng hắn không hề tiết lộ cho ai biết về buổi đi chơi, và hắn thực sự quan tâm đến tôi :

"Vào 1 buổi chiều thứ Ba, tôi đi dạo trong công viên và thấy 1 cô gái ngồi trên ghế đá. Cô gái đang vừa vẽ những bông hoa vừa hát rất say mê. Tôi rất thích giọng hát ấy! Cô gái có khuôn mặt lúc đó thật dịu dàng và giống với mẹ tôi. Thế là ngày thứ Ba nào tôi cũng đi dạo trong công viên nhìn cô gái ấy. Thế rồi tôi quyết định làm quen với cô ấy, tôi ngỡ ngàng khi gặp cô ấy đang đọc 1 cuốn sách Giáo Khoa của Trường mình. Và tôi đã quyết định học lớp Tâm Lí để có thể làm quen với cô ấy. Càng ngạc nhiên hơn khi người ta lại gọi cô là IceQueen....".

Hắn viết rất đơn giản, nhưng tôi đã không cầm được sự hối hận. Đáng lẽ tôi đã có dịp xin lỗi nếu như lòng tự ái của tôi không quá cao đến thế! Tôi cũng thấy hắn đứng trước cửa nhà tôi vào đêm Giáng Sinh nhưng cũng không ra mở cửa.

Thế rồi khi mùa xuân vừa đến thì hắn không còn đến lớp nữa! Hắn đã làm 1 chuyến hành trình qua Ý theo gia đình! Tôi không buồn nghe chúng bạn giải thích bằng cách nào chúng nó đã theo dõi bọn tôi và lan tin ra khắp trường. Tôi cũng không buồn chú ý đến cái danh hiệu IceQueen đó nữa!!

Tôi chỉ biết tôi đã đánh mất cơ hội của chính mình! Tôi đã cố gắng trả hắn món quà nhưng hắn nhất quyết không nhận, rồi giờ đây tôi cũng thầm cảm ơn khi hắn không nhận nó lại. Món quà đó tôi để trong ngăn bàn, mỗi tối tôi vẫn hay lấy nó ra và ngắm nghía!! Nó nhắc tôi về sự nông nỗi của mình, về 1 cơ hội mà tôi bỏ lỡ. Tôi đã không mở rộng trái tim mình để tin tưởng 1 ai, và cũng không chịu nhận thức giá trị của 1 ai đó cho riêng mình.

Đã 1 năm trôi qua, hắn vẫn ở tại Ý. Còn tôi tuy đã từ bỏ danh hiệu IceQueen, nhưng vẫn không thể có 1 người bạn trai khác được! Tôi không còn ghét con trai, và tôi cũng có vài đứa bạn thân là con trai. Nhưng tôi biết chưa ai có thể thay thế được vị trí của hắn trong tôi!

Có lẽ bạn không tin, nhưng tôi đang rơi nước mắt. Qua câu chuyện của tôi, tôi khuyên các bạn hãy luôn mở rộng trái tim mình. Đừng như tôi: chỉ nhỏ những giọt nước mắt khi đã muộn màng!

Hãy nắm bắt lấy từng cơ hội, bởi có những thứ chỉ đến có một lần!


Trích từ  "1001 câu chuyện cảm động" - nhiều tác giả

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét