Trước Khi Phê Bình, Đánh Giá Người Khác Cần Phải Rất Cẩn Trọng

Trong cuộc sống có rất nhiều người thích dùng con mắt của mình để đánh giá người khác, tự cho mình quyền tùy tiện phán xét người khác, tự cho rằng cả thế giới chỉ mình ta đúng. Kỳ thực, bạn không biết cuộc sống người khác, càng không thể hiểu được những chua xót mặn ngọt mà họ chịu đựng, vì vậy đừng đánh giá hoặc phê bình người khác một cách vội vàng.


Cuộc sống của người khác ra sao, đi con đường họ đi thế nào, người đứng ngoài mãi mãi không thể hiểu được. Vì vậy, không ai có tư cách bình luận họ. Bởi vì, chưa từng thật sự ở trong hoàn cảnh đó thì sẽ không bao giờ cảm nhận được.

Có lẽ bạn lý trí hơn họ, có lẽ sự khó khăn của họ trong mắt bạn chẳng là gì, nhưng bạn không nên dùng lập trường của mình để soi xét, để chỉ trích. Gặp chuyện gì cũng vậy không nên nói quá tuyệt đối, xem xét một vấn đề không nên quá chủ quan. Có những lúc ta nên hiểu đứng trên góc độ của người khác để xem xét vấn đề.

Có một câu chuyện ngụ ngôn thế này:

 “Có một con heo, một con cừu, một bò sữa bị nhốt trong cùng một chuồng. Có lần, chủ nhân tóm chặt lấy con heo, con heo rống lên la hét, kịch liệt chống cự. Con cừu và con bò sữa bị bị tiếng hét của con heo làm cho khó chịu, tức giận quát nạt: “ Cậu làm quá lên rồi đấy, ông ấy cũng hay đến bắt chúng tôi, chúng tôi có kêu to như vậy đâu!” Heo nghe vậy đáp: “Ông ấy bắt các cậu không giống tôi, ông ấy bắt các cậu chỉ lấy lông với sữa, nhưng bắt tôi là để lấy thịt!” Cừu và bò sữa nghe xong đều trầm lặng không nói.

Câu chuyện trên cho ta thấy người đứng ở lập trường khác nhau, sống trong hoàn cảnh khác nhau sẽ rất khó để hiểu được cảm nhận của người khác. Nếu như chúng ta có thể đứng ở vị trí của người khác để nhìn nhận vấn đề thì sẽ hiểu được người khác vì sao lại như vậy, sẽ gần hơn, phù hợp hơn với sự thật, cũng khiến tình cảm giữa người với người chan hòa, gần gũi hơn, như vậy, những hiểu lầm, mâu thuẫn cũng bớt đi…

Mọi kết cục trên thế giới này không phải vô duyên vô cơ mà xảy ra, vạn vật đều có nguyên cớ của nó cả. Cuộc sống của ai cũng có những hỷ nộ ái ố riêng mà người khác không biết đến. Có những người thường không hỏi rõ đen trắng đã vội chỉ trích người khác, đều do không hiểu rõ nguyên nhân phía sau.

 Trước khi chỉ trích ai đó nhất định hãy hiểu câu chuyện phía trước nó. Nếu không phân rõ trắng đen đã vội phê phán, vô tình sẽ làm tổn thương người khác.

Nếu đổi vị trí, bạn sẽ phát hiện thế giới này không chỉ xoay quanh mình bạn. Mỗi người mỗi dạng, họ đều có câu chuyện riêng họ, mỗi người họ đều là diễn viên chính trong thế giới riêng mình, dù câu chuyện có êm đềm hay trớ trêu, mỗi người đều trải qua những câu chuyện không giống, hoặc bi thương hoặc hạnh phúc.  

Cuộc đời vô thường, ai cũng có những nước mắt, những đau đớn, hãy học cách tiếp nhận và thông cảm, đối đãi công bằng với mỗi người ta gặp.

Có một câu chuyện thật như sau, có một vị bác sỹ sau khi nhận điện thoại liền gấp rút đến bệnh viện làm phẫu thuật, cha của cậu bé (người bệnh) mất kiểm soát hét lên với vị bác sỹ: “Sao giờ ông lại đến muộn như vậy? Ông không biết con trai tôi đang nguy kịch trong kia sao? Sao ông lại không có chút trách nhiệm như vậy?” Bác sỹ bình thản mỉm cười: “Rất xin lỗi, vừa rồi tôi không có mặt ở bệnh viện, vừa nhận được điện thoại tôi tức tốc đến đây luôn, bác hãy bình tĩnh một chút!” “Bình tĩnh? Nếu đứa trẻ trong phòng cấp cứu kia là con trai ông, ông có bình tĩnh được không? Nếu con trai ông chết, ông sẽ làm gì?” cha của cậu bé phẫn nộ nói.

Vị bác sỹ lại bình tĩnh mỉm cười: “Tôi sẽ im lặng cầu nguyện ‘chúng ta từ cát bụi đến, rồi cũng về với cát bụi’ Cầu nguyện là lên của Chúa. Xin hãy cầu nguyện cho con trai bác!” Cha của cậu bé giận dữ: “Người có thể nói như vậy chỉ có thể là loại người vô tâm thờ ơ với tính mạng người khác!” Vài tiếng sau, phẫu thuật thuận lợi thành công, vị bác sỹ vui mừng bước khỏi phòng phẫu thuật, nói với cha cậu bé: “Cảm ơn trời đất, con trai bác được cứu rồi!” Không đợi cha cậu bé đáp lời, vị bác sỹ nhanh chóng rời đi, nói: “Có chuyện gì, bác hãy hỏi y tá!” “Sao anh ta lại kiêu ngạo như vậy? Đến vài phút để tôi hỏi tình hình con trai tôi cũng không đợi được sao?” cha cậu bé quay sang bất bình với y tá.

Y tá hơi đỏ mắt: “Con trai bác sỹ vừa mất vì tai nạn ngày hôm qua, khi chúng tôi gọi bác sỹ đến làm phẫu thuật cho con trai bác, thì bác ấy đang trên đường đến tang lễ của con trai, giờ bác ấy cứu được con trai bác rồi, phải nhanh quay lại hoàn thành tang lễ cho con trai…”

Bạn không sống cuộc đời của người khác vì vậy đừng tùy tiện chỉ trích họ.

Cuộc sống của họ đã xảy ra những gì, họ đang phải trải qua những trắc trở và đau đớn dày vò như nào, đứng ở vị trí của bạn có lẽ không thể hiểu được, những điều bạn nhìn thấy chỉ là bề mặt mà thôi.

Đừng dễ dàng bàn luận về họ, bởi vì chúng ta không đủ lý trí để hiểu được hỷ nộ ái ố trong cuộc sống của họ, để thông cảm cho những niềm vui nỗi buồn của họ. Lập trường mỗi người khác nhau, sống trong điều kiện khác nhau nên thật khó để hiểu cảm nhận của đối phương. Vì vậy, đừng tùy tiện chỉ trích bình luận, đừng nhìn lỗi người khác, đừng làm họ thêm tổn thương.

Một người thật sự có giáo dục có tu dưỡng sẽ dùng tấm lòng lương thiện, bao dung để giúp người khác trở nên tốt hơn, thật ra đó cũng là đang giúp bản thân trở nên tốt hơn. Người biết cách làm để bản thân giải thoát khỏi một “hiện tượng” mới là người thật sự hiểu được tự tu dưỡng. Nhìn những vất vả bản thân từng đi qua mới biết nỗi vất vả người khác. Nhìn bao nhiêu những nỗi đau những khổ sở mà bản thân không để ai chạm đến, mới biết cuộc sống của người khác thật ra cũng như vậy, cũng có sóng có gió như vậy. Nhìn lại chúng ta đi qua những khó khăn như nào, sẽ biết được họ đi qua những khó khăn như nào. Người thật sự hiểu tự tu dưỡng sẽ hiểu được sức nặng của ngôn ngữ, nó có thể là lưỡi dao cũng có thể là hoa hồng với một người, họ hiểu được không nên chỉ đứng trên góc độ bản thân nhìn nhận một phía vấn đề, như vậy mới không lây thêm những tổn thương giữa người với người…

Thật ra để làm được điều này không khó, thông cảm với người khác, bao dung với người khác thì sẽ tìm được sự tĩnh tâm trong đời. 

Có một câu nói rất hay như này: “Hạnh phúc không quyết định ở tiền tài, quyền lực hay dung mạo, mà hạnh phúc quyết định ở cách bạn đối xử với những người xung quanh.” 

Bạn muốn là người vui vẻ hạnh phúc, vậy thì hãy bắt đầu bao dung với người khác!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét