Cuộc
sống với muôn vàn khó khăn và nghịch cảnh, điều này rất dễ đánh gục
chúng ta nếu chúng ta không có ý chí và lập trường vững vàn. Khi đó,
chúng ta thường có những ảo tưởng về một viễn cảnh tươi sáng hơn. Chúng
ta thường dùng các cụm từ “giá như”, “phải chi”… như một cách thể hiện
sự thất vọng với cuộc sống hiện tại và ảo tưởng về một sống hoàn hảo với
một gam màu hồng tuyệt đối. Nhưng hãy cẩn thận với những suy nghĩ của
chính mình, vì nó có thể hủy hoại chính cuộc đời mình một cách âm thầm
và ghê gớm.
Thứ nhất, xuất thân hay hoàn cảnh gia
đình khó khăn thường là vấn đề chính của giới trẻ để làm lý do cho những
lối suy nghĩ thụ động và tự ti, mặc cảm của mình. Chúng ta thường thất
vọng với hoàn cảnh gia đình, xấu hổ với bạn bè về nhà cửa đơn sơ hay ba
mẹ nghèo túng. Chúng ta thường có giấc mơ cháy bổng rằng: “giá như mình
không phải là con của nhà này mà là con của một gia đình giàu có khác”
rồi ngồi thở dài ngao ngán. Chúng ta tự tạo cho mình một vỏ bọc giàu có
để có thể sánh bước “hiên ngang” với bạn bè trang lứa. Luôn làm áp lực
với gia đình để có tiền phục vụ cho những khoảng chi tiêu hoang phí và
vô ích cho trang phục và những món đồ xa xỉ khác. Trốn tránh sự thật làm
cho ta luôn có tâm lý bất ổn và lo lắng về một ngày nào đó sự thật sẽ
bị phanh phui, vì thế sẽ không thể tập trung được để có thể làm tốt bất
cứ điều gì từ việc học tập đến công việc. Và dĩ nhiên, kết quả là chúng
ta sẽ nhận được là thành tích học hành kém cõi và những giá trị mà chúng
ta tạo ra cũng chỉ là con số 0 tròn trĩnh.
Thứ hai, vị trí công việc không như ý
muốn cũng đóng vai trò như những vật liệu xây dựng thật hoàn hảo để
chúng ta tiếp tục xây nên một lâu đài ảo tưởng. Lâu đài này càng được
trang hoàng lộng lẫy hơn khi chúng ta gặp thêm chút rắc rối trong công
việc. Thay vì tập trung giải quyết những rắc rối này, chúng ta thường có
suy nghĩ tìm đến một vị trí làm việc khác thật thuận lợi và được người
khác ngưỡng mộ, rào đón. Chúng ta luôn trông chờ vào sự ban ơn hay có
phép màu gì đó để có được một công việc tốt đẹp, nhàn hạ với mức thu
nhập hấp dẫn. Viễn tưởng đó thật quá hoàn hảo, làm cho ta
không mặn mà gì với công việc hiện tại “ừ, đến đâu thì đến!” là những
suy nghĩ tiêu cực, bất cần với công việc hiện tại, làm cho qua loa công
việc mà không cần quan tâm đến chất lượng và hiệu quả công việc của họ
mang lại. Tinh thần làm việc như thế, dĩ nhiên là sự phối hợp hay hỗ trợ
qua lại với đồng nghiệp gần như là không có. Sự bực dọc, cau có của
mình cũng sẽ lan truyền một cách vô thức với mọi người xung quanh và
đồng nghiệp, ảnh hưởng xấu đến tinh thần làm việc của cả một bộ phận.
Rồi những mâu thuẫn nhỏ phát sinh thêm,
nếu không được sớm giải quyết tích cực và dứt điểm sẽ ngày càng phát
triển thành rào cản lớn trong từng bộ phận, làm cho công việc chung bị
trì trệ, không đạt hiệu quả như mong muốn. Bầu không khí nơi công sở
càng trở nên ngột ngạt, bức rứt khi đồng nghiệp không thèm chào hỏi hay
nhìn mặt nhau mỗi ngày làm việc. “Anh ta không ra gì thì cần gì mình
phải quan tâm đến anh ta!”, chắc hẳn ai cũng từng gặp suy nghĩ này trong
mỗi bản thân mình, và điều đó hành hạ tinh thần ta mỗi ngày khi đến nơi
làm việc. Giờ đây văn phòng như một chiến trường và những đồng nghiệp
lại là những kẻ thù không đội trời chung với ta.
Trong tình yêu cũng thế, thật khó để tìm
được người yêu lý tưởng cho riêng mình. Nhưng khi đã có rồi, thay vì
yêu thương, chăm sóc họ, ta lại luôn soi mói, tìm mọi khuyết điểm và sai
lầm trong quá khứ mà chì trích, đay nghiến nhau. Những cử chỉ ân cần,
động viên dần thay thế bằng những lời trách móc, giận hờn, rồi đến những
thất vọng. “Tại sao người yêu mình lại như thế này, mà không phải là
như thế kia?”. Rồi những so sánh, toan tính được đặt lên bàn cân một
cách lạnh lùng giữa người này và người kia, dần dần đẩy tình yêu của
mình vào dĩ vãng. Sự lạnh nhạt, đau khổ sẽ đưa hai người yêu nhau nhìn
về hai hướng khác nhau, và càng ngày càng xa, xa mãi. Đến khi giật mình
nhìn lại thì người yêu đã bỏ đi đi mà không cần một lời từ giã.
Ảo tưởng khác xa với ước mơ hay khát
vọng. Nếu ước mơ là những khát khao cháy bỏng của chúng ta, muốn đạt
được một điều gì đó thì chúng ta sẽ có thật nhiều động lực để từng bước,
từng bước thực hiện được khát khao, ước mơ đó. Nhưng ảo tưởng thì không
phải vậy, chúng ta luôn muốn nhận được một cái gì đó không có thật và
chắc chắn sẽ chẳng bap giờ đạt được nhưng vẫn cứ ảo tưởng để rồi đau khổ
và tuyệt vọng. Dám ước mơ thì chắc hẳn sẽ thực hiện được, vì đó là suy
nghĩ tích cực, thôi thúc chúng ta không ngừng học tập, lao động và rèn
giũa bản thân. Còn ảo tưởng thì luôn có bạn đồng hành là “sự lười
biếng”, chúng là một “cặp đôi hoàn hảo” luôn sánh bước cùng nhau, chúng
có sức mạnh thật ghê gớm, có khả năng gây mê và từ từ giết chết chính
cuộc đời của chủ nhân- người đang chấp nhận cho “cặp đôi này” trú ngụ
trong chính bản thân mình.
Xuất thân trong một gia đình dù có hoàn
cảnh thế nào, công việc hiện tại dù có ra sao cũng chẳng là vấn đề gì
nếu chúng ta có một thái độ sống tích cực, suy nghĩ tích cực và học tập,
làm việc với sự nổ lực tối đa của bản thân, xử lý tình huống thông minh
và biết lắng nghe, chia sẻ cũng như không để mâu thuẫn tồn tại với mọi
người xung quanh thì tôi nghĩ tương lai của chúng ta sẽ thật tốt đẹp và
cuộc sống sẽ thật nhẹ nhàng và hạnh phúc hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét