Con người được sinh ra có những đôi mắt để
nhìn và chỉ nhìn được mọi thứ phơi ngoài ánh sáng, trong tối thì ắt
chẳng thấy chi. Nhưng đôi lúc sáng quá sẽ làm mắt không cảm được gì
ngoài cái chói và nhói. Vì vậy chúng ta tự tạo cho đôi mắt trần những
chiếc kính râm, đeo những chiếc kính râm và nhìn chiếc áo cuộc đời qua
những chiếc kính râm ngày một nhiều hơn, hằng ngày hơn.
Con người tự giăng ngang mắt mình một màn bảo vệ nhưng lại là màu tối-đen chính
vì thế không chỉ đường xá, nhà cửa, xe cộ bị tô một màu tối gần như đen
mà con người đâu đó đã có phần đen theo tháng ngày qua những chiếc kính
râm lại càng tối hơn.
Thiên bẩm con người chẳng ai muốn nhìn
cuộc đời mình, cuộc đời người chìm trong màn đen như những người khiếm
thị kém may mắn vậy thì tại sao những đôi mắt sáng (đôi mắt lí trí cũng như tâm hồn) của
chúng ta thường chỉ nhìn thấy các tình huống đen trước tiên trong mọi
hoàn cảnh và bị nó chèo kéo đến lầm đường lạc hướng dẫu trên những đôi
mắt lúc ấy chẳng vướng bận chiếc kính râm nào.
Đó phải chăng là phản ứng phụ của việc đeo kính râm hằng ngày ?
Chắc chắn câu trả lời sẽ là “Không” vì những chiếc kính râm vô
chi vô giác dẫu mang màu trầm ngâm nhưng giúp mắt chúng ta tránh nắng,
gió bụi ngoài trời còn sóng gió cuộc đời thì không thể tránh bằng kính
râm mà khi đó, đôi mắt trần, đôi mắt của trái tim càng phải được nhìn
trực diện, lướt qua chói và nhói để phân biệt rõ sáng-tối, đúng-sai.
Đừng nhìn sóng đời, đừng nhìn lòng người
qua chiếc kính râm, đừng để sắc trầm trùng vây, đừng để bóng tối lấp
đầy những đôi mắt vốn trong sáng và thơ ngây. Vì khi sắc râm ôm trọn đôi
mắt của lí trí, tâm hồn, nó sẽ phủ mờ những gì chúng ta cần thấy và nên
thấy, sẽ chỉ đường dẫn lối ta sa lầy vào bóng tối.
Hãy để những chiếc kính râm được sống
đúng với chức năng vốn có của nó: bảo vệ đôi mắt trần khi nhìn chiếc áo
cuộc đời từ rất gần cũng như rất xa. Đừng để sắc trầm của những chiếc
kính râm âm thầm che dần ánh sáng của lí trí và nắng ấm của trái tim
bạn.
Hoa Nắng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét