Xin đừng giết chết tuổi thanh xuân!

18 tuổi, chúng ta nói về tuổi thanh xuân như là một khái niệm quá mơ hồ. Khi chúng ta còn quá trẻ để lo lắng về thời gian và sự chảy trôi của cuộc đời, chúng ta cứ sống phung phí vào những lần chạy trốn vì hèn nhát, vào những nỗi cô đơn thế hệ chẳng biết đến khi nào mới thoát được ra.

Thế nhưng khi 23 tuổi, chúng ta bắt đầu hiểu, thanh xuân là cái kho báu quý giá nhất mình đã từng sở hữu, và bỏ qua nó, lãng phí bằng ti tỉ lý do nực cười. Khi ấy muốn quay lại để tận hưởng cũng chẳng thể, bởi vì, muộn mất rồi!

Đừng trốn chạy bất cứ điều gì khi tuổi thanh xuân bắt chúng ta phải đương đầu, đừng bó trái tim mình hẹp lại khỏi yêu thương, đừng u uất trong một góc nhỏ hẹp để oán hận thế giới, oán hận ai đó làm mình tổn thương, đổ tội cho sự khắc nghiệt của cuộc sống. Chẳng ai có một cuộc sống dễ dàng, ai cũng phải trải qua thời gian trưởng thành khắc nghiệt, để rồi từ đó mới vững bước trên cuộc đời biến động, đón nhận biến cố và thử thách mà không nao lòng, chứng kiến sự thay đổi của tình người mà không suy sụp hay tổn thương.

Thật ra, cứ đến độ tuổi lưng chừng lớn, khi ký ức còn chưa mặn mà với việc dịch chuyển và quên đi, khi vết thương và nỗi đau vẫn là cái gì đó quá oan uổng, khi sự từ biệt và chia ly giật lùi cùng sự đổ vỡ, đôi lúc chúng ta muốn từ bỏ, và nhiều khi muốn buông tay thả trôi chính bản thân mình.

Kỳ thực thanh xuân là điều vô cùng phức tạp, đó chính là cuộc chạy đua giữa những phút chập chờn, chông chênh giữa biển cả cuộc đời. Khi mà chúng ta còn chưa biết mình sai hay đúng, khi thì ngông cuồng, ngạo mạn, khi thì hèn nhát muốn trốn chạy, chúng ta chỉ có thể vùi lấp bản thân vì những nỗi sợ hãi vô hình, lay lắt qua những tháng ngày ngửa mặt than buồn khổ, nỗi buồn cứ đến nhiều, cảm giác bất an lớn dần lên, còn thanh xuân trước mắt thì bỏ ngỏ. Có ai sống qua được hết những nỗi buồn?

Chi bằng hãy giải thoát cho chính mình!

Hãy giải thoát cho thanh xuân khỏi những sự tự ti của chính mình, của những tâm tư sáo rỗng bào mòn khát vọng sống. Hãy đi khi còn có thể, hãy đặt chân đến những nơi xa lắc xa lơ để cảm nhận cuộc sống muôn hình vạn trạng, để tìm ra khát khao đứng dưới đất trời dài rộng khi đặt chân đến những miền đất mới, và đừng quên chúng ta còn trẻ, vì còn trẻ nên có thể bạt mạng sống theo hoài bão dù chỉ là mộng tưởng.

Quan trọng là, đừng giết chết tuổi thanh xuân, thời gian chẳng có đâu dài lâu mà lãng phí, tuổi trẻ duy nhất trong đời, kiêu hãnh mà ngẩng đầu bước thật chậm rãi, từ từ tận hưởng. Hạnh phúc có đâu đó xa xôi…
 
Theo CaDe

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét