Một người đàn ông đang ngồi ở một toa xe lửa. Khi ấy, có một thầy
tu mang một chiếc túi du lịch đến ngồi gần anh. Không có gì để làm, anh ta chăm
chú nhìn ông thầy tu.
Ngài mở túi và lấy ra một
cái khăn nhỏ, cẩn thận trải nó lên đầu gối. Sau đó, ngài lấy một chiếc bát thủy
tinh và đặt nó lên cái khăn. Ngài tiếp tục lấy ra con dao và quả táo. Ngài gọt vỏ,
cắt quả táo ra thành từng miếng nhỏ đặt vào bát. Rồi ngài nâng cái bát lên, dốc
nghiêng nó và đổ táo ra ngoài cửa sổ.
Mọi việc cũng diễn ra
như thế với quả chuối, quả lê, quả đào, quả dứa và một hũ kem – ngài ném mọi thứ
qua cửa sổ sau khi đã bày biện chúng rất cẩn thận. Cuối cùng, ngài lau sạch cái
bát, gấp khăn lại và đặt nó ra sau cái túi du lịch.
Người đàn ông ngồi cạnh
ông thầy tu sửng sốt kêu lên:
“Xin lỗi thầy! Thầy đang
làm gì vậy?”.
Vị thầy tu lãnh đạm đáp:
“Ta làm món salad trái cây”.
“Nhưng sao thầy lại ném
chúng qua cửa sổ?”
“Vì ta ghét salad.” -
Thầy tu trả lời.
Con người ta cứ thích
gánh theo mình những thứ mà họ ghét. Họ sống trong sự căm ghét. Họ chọc ngoáy
vào vết thương của mình vì họ không muốn nó lành, không cho phép nó lành – toàn
bộ cuộc đời của họ lệ thuộc vào quá khứ.
Hãy sống cho hiện tại,
nếu không bạn sẽ không bao giờ có thể quên và tha thứ cho quá khứ
(Hạnh phúc tại tâm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét