Xã hội bây giờ có những người sinh ra đã đầy tham vọng, càng trẻ thì
càng đứng núi này trông núi nọ. Nhìn người khác và so sánh với bản thân
mình, so hiện tại với quá khứ mình đã từng nhận được những gì, để rồi
ganh đua, đòi hỏi để đạt được điều mình muốn, bất chấp gạt bỏ những thứ
mình đang có dù rằng có tốt đẹp thế nào với họ đi nữa. Trong tình cảm có
lẽ cũng có những người như thế...
Mà họ thì nào có nghĩ đến, những thứ tình cảm mà họ đang có, đang
nhận được ở hiện tại, có thể là thứ chân thật nhất, gần gũi nhất, không
toan tính, không vụ lợi, luôn ở bên họ mỗi khi họ cần, luôn quan tâm
chăm sóc cho họ từng chút một không ngại gì..người đời thường gọi đây là
"chân thành"!
Nhưng có lẽ họ chỉ nghĩ những gì "chân thành" đối với họ, đó là những
gì họ phải nhận được. Vì sao? Vì họ có nhan sắc, có học vấn, có địa vị,
có tài năng, có nhiều sự lựa chọn, là vì "chân thành" quan tâm và tôn
trọng họ... Họ không chấp nhận với những gì dưới ngưỡng mà họ đặt ra dù
cho người đó có tốt với họ, có hy sinh cho họ như thế nào đi nữa..chẳng
qua cũng chỉ cần cám ơn, với họ như vậy chắc là đủ rồi.
Nhưng họ đâu biết rằng, "chân thành" nó cũng có chân đấy! Nó sẽ chẳng
mãi ở lại bên họ chỉ để nhận lấy sự lạnh nhạt, hờ hững đến vô tình. Đến
khi đã quá giới hạn mà nó có thể chịu được, nó sẽ lặng lẽ ra đi, không
kèn không trống, không lời từ biệt. Nó sẽ ôm nỗi đau đi tìm một "chân
thành" khác, để cùng nhau chữa lành những vết thương từ họ, từ những "vô
tâm" kia..
Cuộc sống không ai lường trước được điều gì, có người này hẳn phải có
người kia..Có lẽ không phải do bản chất họ là như vậy, nhưng do lợi ích
cá nhân, tham vọng mà làm họ biến chất, nhưng chỉ đối với người mà họ
nghĩ họ có thể điều khiển, có thể dẫn dắt được. Thật ra bản chất của họ
vẫn như cũ chẳng khác gì, chẳng qua họ chỉ mang lên mình một lớp áo
khác, một khuôn mặt khác trong đúng thời điểm đó, lúc này có trách thì
chỉ trách "chân thành" đặt nhầm chỗ mà thôi..
Rồi một ngày "vô tâm" đấy cũng sẽ chuyển mình thành "chân thành" để
lo lắng, quan tâm cho một "vô tâm" khác. Cuộc đời thường có những cái
gọi là nhân quả, có gieo có nhận, những tưởng nó chỉ là miệng đời..thực
ra thì chỉ là do nó đến muộn, cách khoảng, nhưng chắc chắn sẽ có. Rồi
đến lúc đó mới mường tượng ra, sao nó lại quá đỗi quen thuộc, quen thuộc
đến lạc lõng như thế này.
Rồi thì sao, liệu những con người đã chuyển mình sẽ cay đắng chấp
nhận hay là bất chấp buông xuôi mà bước đi cho nhẹ lòng. Chẳng ai đoán
được cái kết nó như thế nào, tốt xấu ra sao,có được gì và nhận lại những
gì chỉ biết là..trong tình cảm, họ luôn đòi hỏi hơn một cái gọi là
"chân thành"!
Vậy còn bạn, bạn đang ở đâu trong cái ranh giới này?
"CHÂN THÀNH" hay "VÔ TÂM"?
Bill Nguyen -
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét