Hoa tình yêu

Hôm qua, mẹ nghe con trò chuyện với cô bạn gái qua điện thoại. Con gác đôi chân dài xinh đẹp của con lên bàn, vô tư nói với bạn: “Yêu đương gì mà khổ thế. Tui khuyên bà thật lòng đó, yêu đương thì phải hạnh phúc, vui vẻ. Lúc nào cũng phải rực rỡ hoa hoét quà tặng. Có thế thì mới đáng để gọi là yêu đương, để hãnh diện với mọi người. Còn không thì… nhấn nút biến ngay”.
<!-- more -->
Đây là lần thứ mấy mẹ nghe con khuyên một cách… lớn tiếng và đầy tự tin như thế với ban bè và mẹ không còn shock. Con đã từng thản nhiên kể với bạn, rằng con không tin vào những thử thách, những vượt qua, những chiến đấu của tình yêu. Con thường cười nhạo những người bạn phải chịu đau khổ, vất vả cực nhọc để bảo vệ tình yêu của mình và cho rằng họ không biết sống, không biết tận hưởng tuổi trẻ. Theo con, tình yêu là lúc nào cũng phải rộn ràng, tưng bừng và lãng mạn từ đầu đến… ít nhất là khi cưới. Rằng ngay cả nếu sống chung mà thấy không vui thì con cũng chả dại gì mà tiếp tục chịu đựng hôn nhân. Rằng yêu đương phải hạnh phúc mới yêu, còn nếu khổ đau, bất hạnh hay thậm chí chỉ là phải cố gắng vì điều gì đó, thí dụ khoảng cách không gian, thời gian, giàu nghèo… là con “biến” ngay….

Con thân yêu của mẹ,

Mẹ không biết nói thế nào với con về tình yêu. Mẹ không thể thuyết phục con bằng cảm nhận, trải nghiệm hạnh phúc của mẹ, của thế hệ mẹ hay của sách vở mà con nói là cổ lỗ, lỗi thời hay lý thuyết. Thế nhưng, sáng nay mẹ đưa con lên thăm khu vườn nhỏ trên sân thượng của mẹ. Sống trong nhà, nhưng chẳng mấy khi con bước lên sân thượng, vì con còn bận với những niềm vui dưới đất. Thế nên, con bất ngờ khi thấy mảnh vườn nhỏ bé của mẹ đang ra hoa rực rỡ. Những chậu lan tím ngắt, nhưng cánh hồng tươi thắm, những chùm bông giấy rực rỡ. Con cứ trầm trồ hoài: “Sao mẹ chăm hoa hay thế?”. Con chạy xuống nhà lấy iphone ra loay hoay chụp rồi post lên “phây” của mình với lời mô tả: Vườn của mẹ. Cả ngày, con rộn ràng thông báo: “Mẹ ơi, 50 “like” rồi nhé, mẹ ơi, 70 “like” rồi nhé…” Bạn bè con ai cũng ngắm, cũng khen những bông hoa đẹp của mẹ, làm con vui ríu rít và tự hào tưng bừng.

Giờ đây, mẹ muốn nhắc con một điều về tình yêu, thông qua khu vườn của mẹ. Con có biết những ngày mưa ngày nắng, mẹ vẫn cặm cụi leo cầu thang lên sân thượng chăm hoa. Có những hôm mẹ mệt, nhờ con tưới cây, con càu nhàu: “Mẹ ơi, làm gì cực thế, có mấy cái cây”. Thế nhưng, mẹ đã đặt vào đó biết bao nhiêu công sức, tình cảm… nên hoa mới ra đẹp thế này cho con hãnh diện và say mê. Biết bao trăn trở của mẹ khi cây tự dưng trút lá, mẹ không thể vứt nó. Mẹ phải tìm hiểu xem lý do vì đâu? Mình phạm phân bón hay là đất hết dinh dưỡng phải thay hay mình tưới nước quá nhiều.


Chăm chút một tình yêu chắc cũng như thế đó con. Con không thể chờ đợi nó tự mọc, tự xanh, tự ra hoa kết trái. Con cũng phải vun xới, dành nhiều thời gian, tình cảm cho tình yêu thì nó mới tồn tại, mới sống lâu dài, mới ra hoa và kết trái cho con niềm vui thật sự. Mẹ đã từng thấy những người bạn của mẹ cũng ngại ngần chăm sóc hoa. Họ ra cửa hàng, mua chậu lan về chưng. Hoa búp thì được 1,2 tháng. Rồi hoa cũng tàn. Họ vứt đi và mua chậu hoa khác, còn không thì chỗ đẹp mắt đó sẽ phải trng rỗng một thời gian cho đến khi họ có tiền mua về chậu hoa mới. Yêu theo kiểu có vui mới yêu cũng giống vậy thôi con ạ.

Con thân yêu của mẹ!

Chẳng phải vô cớ mà người ta gọi thiên nhiên là bà mẹ. Nhiều quy luật của tự nhiên rất gắn bó tương đồng với quy luật của cuộc sống con người. Chính vì thế mà mẹ muốn con nhìn vào vườn cây của mẹ để tìm ra ý nghĩa của hạnh phúc thực sự và những niềm vui ngắn ngủi của tình yêu con dành cho ai đó trên đời này.


Mẹ của con

 Sưu tầm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét