Mười năm trước, tôi đã chủ động bật đèn xanh để anh tỏ tình vì quá
ngưỡng mộ “giọng ca vàng” của một chàng trai lãng tử. Anh thu hút tôi
bởi nét phong trần, gương mặt đầy nam tính và một bờ vai rộng đủ để tôi
tin rằng đó mới là điểm tựa vững chãi, có thể che chở tôi suốt cuộc đời
này. Nhưng không, tôi đã lầm và hối hận ngay sau chín tháng kết hôn.
Anh là đàn ông, nhưng khi thấy vợ giỏi bươn chải, lăn lộn ngoài xã
hội để kiếm tiền thì lại mặc nhiên cho đó là bổn phận của phụ nữ sau khi
“ván đã đóng thuyền”. Anh dùng thời gian rảnh để la cà quán xá và… tán
gái. Tôi giận dỗi, khóc lóc, năn nỉ rồi làm mặt lạnh, dọa ly hôn nhưng
vẫn không có hiệu quả. Anh vẫn ngày ngày ôm đàn đi tìm fan hâm mộ và tôi
nhận ra mình cũng từng dễ dàng bị anh cưa đổ với chiêu đó. Với anh, gia
đình là quán trọ, vợ là sân ga cho một chuyến tàu tình mà một đoàn tàu
thì phải ghé mấy sân ga như thế? Sau hai tháng tuyên án tử cho một cuộc
tình, thấy “phạm nhân” không hề nao núng, tôi… làm thật. Tôi chủ động
viết đơn ly hôn, anh ký một cách rất thản nhiên, cứ như là giáo viên ký
sổ đầu bài!
Sau hai tuần chính thức xa nhau, tôi chới với nhận ra cuộc đời này sao nhạt nhẽo, hệt như cuộc hôn nhân của mình. Gia đình trách tôi thật nhiều, bảo tôi không biết giữ đạo vợ hiền “xuất giá tòng phu”. Bạn bè cười chê tôi lấy chồng vội vã và chia tay cũng vội vã. Tôi không quan tâm đến dư luận, cũng chẳng cần nghe lời phê phán của ai mà chỉ sống cho mình. Năm năm sau, tôi mới cảm nhận được thế nào là yêu và được yêu nhưng lại không có ý định kết hôn vì vết thương ngày cũ vẫn còn ngấm ngầm đau. Tôi thảng thốt nhận ra mình thật sự chán đàn ông trong vai trò làm chồng. Tôi không tin đàn ông mạnh mẽ hơn mình bởi sau bao nhiêu sóng gió cuộc đời, tôi đã mất lòng tin vào họ. Tôi cho rằng không có chồng, mình sẽ sống tốt hơn. Quả thật, tôi đã có thể tự vươn lên như cây xanh hướng về ánh mặt trời mà không cần bờ vai nào để tựa, cũng không cần sự chở che nào. Và anh, người bạn tình lý tưởng của tôi, vẫn sẽ chỉ có thể là bạn tình vì tôi không muốn chuyện chán chồng xảy ra lần nữa.
Nếu như được chia sẻ với ai đó về chuyện chồng con, tôi muốn khuyên họ nên cẩn thận khi quyết định kết hôn, vì “sai một li đi một dặm”. Chiếc áo may hư có thể còn sửa được, chứ đã lấy lầm chồng thì phải trả giá bằng hạnh phúc của cả đời mình, điều đó thật không đáng…
K.L
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét