Chào chị Hạnh Dung,
Em 25 tuổi, quen một anh hơn em một tuổi đã
hơn một năm. Ban đầu em không có tình cảm với anh lắm, nhưng do thấy
anh có vẻ chân thành theo đuổi nên đã nhận lời.
Tuy nhiên, theo thời gian, em dần nhận ra mình không hề yêu anh. Đầu tiên là về ngoại hình. Em chỉ cao 1m55 mà đi bên nhau trông anh có vẻ còn nhỏ bé hơn em, vì anh vừa gầy, vừa đen, lại vừa thiếu chiều cao.
Em vẫn mong muốn người yêu phải cao lớn hơn mình nên sự chênh lệch đó khiến em rất khó chịu. Anh nói muốn cưới em, nhưng khi em yêu cầu phải đưa em về ra mắt gia đình anh xem thế nào, em mới có thể quyết định được thì anh không đồng ý, viện lý do đưa ai về nhà là đã xác định cưới, nếu chưa thì thôi, anh không muốn mang tiếng hôm nay dẫn cô này, mai dẫn cô kia...
Em còn băn khoăn vì anh đã 26 tuổi mà học hành thế nào mãi vẫn chưa ra trường, sự nghiệp chẳng có gì, sống rày đây mai đó theo các công trình. Em lại mất niềm tin vào anh qua một số việc cụ thể anh hứa mà không thực hiện; giao tiếp với bạn bè em thì tránh né chuyện trả tiền, dù chỉ vài trăm nghìn; hứa phụ giúp em tiền bạc trong một việc riêng nhưng sau đó lại làm lơ. Thật ra, em không quan trọng chuyện tiền bạc, nhưng cái cách của anh khiến em nghĩ anh thiếu quan tâm đến em, trọng tiền bạc mà xem nhẹ lời hứa, không biết giữ chữ tín. Giờ thì hai đứa đang ở xa nhau nhưng em chẳng có cảm giác nhớ nhung. Em có nên quyết định chia tay?
Tuy nhiên, theo thời gian, em dần nhận ra mình không hề yêu anh. Đầu tiên là về ngoại hình. Em chỉ cao 1m55 mà đi bên nhau trông anh có vẻ còn nhỏ bé hơn em, vì anh vừa gầy, vừa đen, lại vừa thiếu chiều cao.
Em vẫn mong muốn người yêu phải cao lớn hơn mình nên sự chênh lệch đó khiến em rất khó chịu. Anh nói muốn cưới em, nhưng khi em yêu cầu phải đưa em về ra mắt gia đình anh xem thế nào, em mới có thể quyết định được thì anh không đồng ý, viện lý do đưa ai về nhà là đã xác định cưới, nếu chưa thì thôi, anh không muốn mang tiếng hôm nay dẫn cô này, mai dẫn cô kia...
Em còn băn khoăn vì anh đã 26 tuổi mà học hành thế nào mãi vẫn chưa ra trường, sự nghiệp chẳng có gì, sống rày đây mai đó theo các công trình. Em lại mất niềm tin vào anh qua một số việc cụ thể anh hứa mà không thực hiện; giao tiếp với bạn bè em thì tránh né chuyện trả tiền, dù chỉ vài trăm nghìn; hứa phụ giúp em tiền bạc trong một việc riêng nhưng sau đó lại làm lơ. Thật ra, em không quan trọng chuyện tiền bạc, nhưng cái cách của anh khiến em nghĩ anh thiếu quan tâm đến em, trọng tiền bạc mà xem nhẹ lời hứa, không biết giữ chữ tín. Giờ thì hai đứa đang ở xa nhau nhưng em chẳng có cảm giác nhớ nhung. Em có nên quyết định chia tay?
Lan (Lạng Sơn)
***************
Trả lời tư vấn của Chuyên viên Hạnh Dung :
Em Lan mến,
Ngay từ ngoại hình cho đến cách sống, cách ứng xử em đều không hài lòng về anh ta; lại còn mất niềm tin khi anh ta không biết giữ lời hứa, trọng tiền bạc hơn tình cảm, sĩ diện thì e rằng trong mắt em, anh ta đã thua “toàn tập”, chẳng còn con đường nào để có thể trở thành chỗ dựa cho em, thành người mà em cho là xứng đáng đi bên em đến hết cuộc đời.
Anh ta thật sự là người xấu hay tốt thì còn phải nhìn nhận, phân tích thêm từ nhiều góc độ, nhưng việc đó đã không còn cần thiết nữa, bởi em nhận ra ở anh ta quá nhiều điều không thích hợp với mình. Quan trọng nhất là em đã mất lòng tin. Trong tình yêu, lòng tin vào nhau là vô cùng quan trọng. Không tin thì chẳng thể yêu được, chẳng thể cho và nhận một cách trọn vẹn, cũng chẳng thể sống hết lòng vì nhau. Thực tế, như em đã nhận ra, em không có chút yêu thương, rung động, nhớ nhung nào với anh ta, thì biết lấy gì để mà yêu... tiếp? Vì thế, em quyết định chia tay, Hạnh Dung nghĩ, đó là một lối thoát tốt cho cả em và anh ta. Khi đã “quyết” theo hướng đó, em nên sớm có thái độ dứt khoát, rõ ràng để không vướng víu, làm khổ nhau thêm.
Một điều Hạnh Dung cũng muốn nhắc em là hãy rút kinh nghiệm lần này để lần sau đừng vội vã nữa, đừng chỉ vì người ta “theo đuổi chân thành” mà nhắm mắt gật đầu khi chưa hiểu rõ về nhau. Cần có thời gian để tìm hiểu về gia đình, tính cách, lối sống của người đó, rồi còn phải chờ xem mình có thật sự yêu thương chưa mới tiến tới với nhau. Bước vội, vấp váp là khó tránh.
Báo Phụ Nữ
Em Lan mến,
Ngay từ ngoại hình cho đến cách sống, cách ứng xử em đều không hài lòng về anh ta; lại còn mất niềm tin khi anh ta không biết giữ lời hứa, trọng tiền bạc hơn tình cảm, sĩ diện thì e rằng trong mắt em, anh ta đã thua “toàn tập”, chẳng còn con đường nào để có thể trở thành chỗ dựa cho em, thành người mà em cho là xứng đáng đi bên em đến hết cuộc đời.
Anh ta thật sự là người xấu hay tốt thì còn phải nhìn nhận, phân tích thêm từ nhiều góc độ, nhưng việc đó đã không còn cần thiết nữa, bởi em nhận ra ở anh ta quá nhiều điều không thích hợp với mình. Quan trọng nhất là em đã mất lòng tin. Trong tình yêu, lòng tin vào nhau là vô cùng quan trọng. Không tin thì chẳng thể yêu được, chẳng thể cho và nhận một cách trọn vẹn, cũng chẳng thể sống hết lòng vì nhau. Thực tế, như em đã nhận ra, em không có chút yêu thương, rung động, nhớ nhung nào với anh ta, thì biết lấy gì để mà yêu... tiếp? Vì thế, em quyết định chia tay, Hạnh Dung nghĩ, đó là một lối thoát tốt cho cả em và anh ta. Khi đã “quyết” theo hướng đó, em nên sớm có thái độ dứt khoát, rõ ràng để không vướng víu, làm khổ nhau thêm.
Một điều Hạnh Dung cũng muốn nhắc em là hãy rút kinh nghiệm lần này để lần sau đừng vội vã nữa, đừng chỉ vì người ta “theo đuổi chân thành” mà nhắm mắt gật đầu khi chưa hiểu rõ về nhau. Cần có thời gian để tìm hiểu về gia đình, tính cách, lối sống của người đó, rồi còn phải chờ xem mình có thật sự yêu thương chưa mới tiến tới với nhau. Bước vội, vấp váp là khó tránh.
Báo Phụ Nữ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét