Sang năm 3, tôi phải chuyển ra thành phố trọ trong
khi những người bạn thân thiết nhất của tôi đều ở lại Thủ Đức. Điều đó khiến
tôi vô cùng buồn bã…
<!-- more -->
Hai năm sống ở kí túc xá, những người bạn cùng phòng, những con đường quen thuộc,
những hàng quán nơi đây đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống
của tôi. Thế mà, lên năm 3, tôi lại phải học ở một cơ sở khác của trường, ở tận
quận 1. Điều đó đồng nghĩa với việc nếu muốn thuận lợi cho việc học, tôi phải
chuyển lên thành phố sống bởi vì khoảng cách từ kí túc xá đến cơ sở mới là rất
xa. Trong khi đó, những người bạn của tôi vẫn còn học tại đây. Nếu tôi dọn đi
đồng nghĩa với việc tôi sẽ mất đi những người bạn đã cùng tôi trải qua những
ngỡ ngàng của ngày đầu làm tân sinh viên. Tôi sẽ không còn ai thân thiết để
thoải mái tám chuyện. Tôi cũng sẽ mất luôn những người bạn thân thiết luôn lo
lắng cho tôi mỗi khi tôi ngã bệnh. Nghĩ đến đó, tôi lại rưng rưng nước mắt…
Tôi là một con bé yếu đuối và luôn dựa dẫm vào người khác. Thời gian qua, tôi
đã xem sự quan tâm, chăm sóc của các bạn cùng phòng là một chỗ dựa tốt nhất cho
mình. Giờ đây, tôi phải đứng giữa hai lựa chọn : hoặc là rời xa bạn bè để sống
một mình giữa thành phố hoặc ở lại cùng mọi người nhưng bất tiện về nhiều thứ. Tất
nhiên, tôi chẳng muốn rời xa những người bạn thân thiết của mình chút nào. Sau
nhiều đêm trằn trọc, tôi xin hỏi ý kiến gia đình. Tất nhiên, ba mẹ muốn tôi dọn
ra thành phố để tiện việc học. Thế nhưng, tưởng tượng đến cảnh phải tự mình
chăm sóc bản thân, phải rời xa những người bạn thân thiết, phải sống một mình,
tôi lại không đành lòng. Hiểu được nỗi lòng của tôi, bạn bè ra sức an ủi, động
viên tôi rằng “cứ ra ngoài kia sống, rồi cuối tuần, mọi người lại đến thăm”.
Nhưng tôi thừa hiểu, nếu tôi dọn đi, sợi dây liên lạc giữa tôi và bạn bè sẽ trở
nên vô cùng mong manh. Thật sự, tôi sợ mình sẽ mất bạn bè. Nghĩ vậy nên dù mọi
người khuyên bảo thế nào, tôi cũng quyết không chịu dọn đi. Tôi thà đi xe buýt
gần 2 tiếng đồng hồ đến trường mỗi ngày, thà chịu trễ học, thà chịu đi lết bộ
mỗi trưa nắng vẫn muốn tiếp tục ở lại với bạn bè mình.
Rồi tôi bị bệnh do đi nắng gió nhiều. Dù vậy, tôi vẫn kiên quyết với ý định của
mình cho đến khi....Ba gọi điện thoại hỏi han bệnh tình, sức khỏe và cuối cùng,
ba đã nói một câu khiến tôi suy nghĩ rất nhiều “Chẳng
ai có thể theo ta đi suốt cuộc đời cũng như chẳng người bạn nào sẽ bên ta mãi
mãi. Con phải học cách sống tự lập, hãy giữ tình bạn đó trong tim chứ không
phải lấy đó làm chỗ dựa cho trái tim yếu đuối của mình”.
Cuối cùng tôi cũng quyết định dọn đi. Đám bạn vẫn giữ đúng lời hứa, đến thăm
tôi vào dịp cuối tuần. Dù ít gặp nhau nhưng chúng tôi vẫn như xưa, vẫn cười
nói, vẫn tâm sự cùng nhau suốt đêm mỗi khi có dịp. Tôi
hiểu rằng không ai có thể theo ta suốt cuộc đời nhưng có những tình cảm sẽ theo
ta suốt cuộc đời.
Phạm Thị Phương Thanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét