Gửi chị Hạnh Dung!
Em và chồng cùng 27 tuổi, đều tốt nghiệp đại học, có công việc ổn định, mới cưới nhau được ba tháng nhưng em đang băn khoăn không biết có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này không.
Em và chồng quê tỉnh lẻ, học chung
đại học, cùng trải qua những khó khăn của thời sinh viên. Chồng em là
người tốt, thương yêu và lo lắng cho em, nhưng không hiểu sao em không
cảm thấy hạnh phúc, không thấy cảm xúc nào gọi là tình yêu vì em không
yêu chồng. Ngày trước anh theo đuổi em, rồi thường xuyên đi chung, cùng
ăn, cùng học, mặc nhiên trở thành một cặp trong mắt bạn bè. Ra trường,
em rớt cao học nên chán nản, chỉ muốn lấy chồng, mà anh lại là người gần
gũi nhất.
Trước ngày cưới, một đồng nghiệp quan tâm đến em, khiến em rung động nhưng ngày cưới đã gần kề, em không đủ can đảm để dời lại. Cưới rồi em vẫn thấy lòng mình không yên, vẫn nhớ về anh đồng nghiệp nhưng thái độ lạnh lùng của anh ấy làm em thấy mình bị tổn thương và tự buộc mình phải quên. Phải chăng đó chỉ là một cơn say nắng?
Hiện em đang có cuộc sống khá bình yên, an toàn bên một người chồng tốt, nhưng không hề có cảm giác, chỉ luôn mong muốn, tìm kiếm cái gọi là tình yêu. Quan hệ vợ chồng cũng trục trặc vì em luôn tìm cách né tránh, từ chối. Có phải không yêu thì không ham muốn chuyện đó? Phụ nữ cần gì ở cuộc sống gia đình, bình yên hay tình yêu?
Thùy (Q.7)
***************
Trả lời tư vấn của Chuyên viên Hạnh Dung :
Em Thùy mến,
Ngay trong câu hỏi của em đã hàm chứa câu trả lời, nhưng thật ra, người phụ nữ cần cả hai chứ không phải chỉ là một trong hai như em nghĩ. Tuy nhiên, chuyện đời hiếm khi được như mình mong muốn, nếu rơi vào hoàn cảnh buộc phải chọn một trong hai - bình yên hay tình yêu, thì chọn thế nào là tùy tính cách từng người, người thứ ba không thể đặt để được. Những người có tính cách mạnh mẽ, độc lập, dám trả giá cho những khao khát cá nhân thường chọn tình yêu và ngược lại. Thật ra, trong cái này vẫn có cái kia. Sự bình yên luôn ẩn chứa trong nó tình yêu và từ tình yêu, người ta sẽ tìm thấy được sự bình yên, tin cậy. Em đừng tách bạch vấn đề ra như thế, bởi đó là việc không thể.
Trở lại với chuyện của em, nếu không yêu thương, tin cậy, chắc chắn em đã không để anh ấy đồng hành cùng mình suốt thời sinh viên và giờ là chồng em. Có thể, tình yêu đó không sôi sục, cháy bỏng, lãng mạn như em khao khát, nhưng nó vẫn hiện hữu trong quan hệ của hai em, chưa được khơi gợi lên. Cũng có thể, do gần gũi hàng ngày, sự quen thuộc đã biến mọi thứ trở nên nhàm chán, cộng với tính cách, cách ứng xử của anh ấy đã làm cho những cảm xúc trong em như ngủ quên. Giờ đây đã thành vợ chồng rồi, sao em không thử sống hết lòng với nhau. Em cứ nghĩ mình không yêu, cứ đóng chặt cánh cửa tình cảm của mình với anh ấy thì đường nào để anh ấy bước vào những cảm xúc của em? Hãy mở lòng ra, nhìn anh ấy bằng con mắt khác, thay đổi thói quen sống thường nhật của gia đình. Đừng giấu mình lại mà hãy khéo léo gợi ý với chồng những gì mình chờ đợi, mong muốn. Em chẳng hào hứng gì, cứ né tránh, từ chối thì quan hệ vợ chồng sao không trục trặc được? Em đang có một cuộc sống bình yên, an toàn, hãy cố gắng thay đổi mình, hướng tình cảm về phía chồng nhiều hơn nữa, tình yêu có thể sẽ được đánh thức. Sao em không nghĩ đến chồng, yêu thương em như vậy nhưng chỉ nhận lại từ em sự thờ ơ, lạnh lẽo, có bất công với anh ấy quá không khi em chỉ biết nghĩ về mình?
Em cần “chạy chữa” cho cuộc hôn nhân của mình trước khi nghĩ đến người khác, nghĩ đến giải pháp cuối cùng.
Báo Phụ Nữ
Em Thùy mến,
Ngay trong câu hỏi của em đã hàm chứa câu trả lời, nhưng thật ra, người phụ nữ cần cả hai chứ không phải chỉ là một trong hai như em nghĩ. Tuy nhiên, chuyện đời hiếm khi được như mình mong muốn, nếu rơi vào hoàn cảnh buộc phải chọn một trong hai - bình yên hay tình yêu, thì chọn thế nào là tùy tính cách từng người, người thứ ba không thể đặt để được. Những người có tính cách mạnh mẽ, độc lập, dám trả giá cho những khao khát cá nhân thường chọn tình yêu và ngược lại. Thật ra, trong cái này vẫn có cái kia. Sự bình yên luôn ẩn chứa trong nó tình yêu và từ tình yêu, người ta sẽ tìm thấy được sự bình yên, tin cậy. Em đừng tách bạch vấn đề ra như thế, bởi đó là việc không thể.
Trở lại với chuyện của em, nếu không yêu thương, tin cậy, chắc chắn em đã không để anh ấy đồng hành cùng mình suốt thời sinh viên và giờ là chồng em. Có thể, tình yêu đó không sôi sục, cháy bỏng, lãng mạn như em khao khát, nhưng nó vẫn hiện hữu trong quan hệ của hai em, chưa được khơi gợi lên. Cũng có thể, do gần gũi hàng ngày, sự quen thuộc đã biến mọi thứ trở nên nhàm chán, cộng với tính cách, cách ứng xử của anh ấy đã làm cho những cảm xúc trong em như ngủ quên. Giờ đây đã thành vợ chồng rồi, sao em không thử sống hết lòng với nhau. Em cứ nghĩ mình không yêu, cứ đóng chặt cánh cửa tình cảm của mình với anh ấy thì đường nào để anh ấy bước vào những cảm xúc của em? Hãy mở lòng ra, nhìn anh ấy bằng con mắt khác, thay đổi thói quen sống thường nhật của gia đình. Đừng giấu mình lại mà hãy khéo léo gợi ý với chồng những gì mình chờ đợi, mong muốn. Em chẳng hào hứng gì, cứ né tránh, từ chối thì quan hệ vợ chồng sao không trục trặc được? Em đang có một cuộc sống bình yên, an toàn, hãy cố gắng thay đổi mình, hướng tình cảm về phía chồng nhiều hơn nữa, tình yêu có thể sẽ được đánh thức. Sao em không nghĩ đến chồng, yêu thương em như vậy nhưng chỉ nhận lại từ em sự thờ ơ, lạnh lẽo, có bất công với anh ấy quá không khi em chỉ biết nghĩ về mình?
Em cần “chạy chữa” cho cuộc hôn nhân của mình trước khi nghĩ đến người khác, nghĩ đến giải pháp cuối cùng.
Báo Phụ Nữ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét