Đừng "cho" để giữ chân

Chúng tôi yêu nhau khi cùng học ở một nước Đông Âu, nơi có thể nói là rất thoáng trong quan hệ nam nữ. Bạn bè tôi, có cô gái khi yêu là dọn đến sống cùng bạn trai. Thế nên, chuyện "gần gũi" nhau có thể xem là... bình thường.

Nhưng lúc đó, tôi lại là người... bất bình thường vì khăng khăng không "cho" anh. Tôi nghĩ đơn giản,  mình là con nhà gia giáo; mình còn phải học, lỡ... có em bé không biết làm sao; và điều tôi sợ nhất là sau này anh không cưới tôi! Còn anh, cứ một mực đòi tôi chứng minh tình yêu. Cũng may, anh đã không dùng sức mạnh để làm chuyện đó đối với tôi. Nhưng, cũng từ đó, anh bắt đầu... xa lánh tôi. Dẫu vô cùng đau khổ khi mất anh, nhưng tôi cũng lờ mờ nhận ra rằng, tình yêu anh dành cho tôi chưa đủ  mạnh, không như tôi đã dành cho anh.

Tôi trở về nước như một sự trốn chạy khỏi nơi đã làm mình bị tổn thương. Giờ tôi đã có một mái ấm, với người chồng mà thỉnh thoảng lúc vui anh hay thú nhận : "Ngày xưa, nghe nói em ở nước ngoài về, tưởng là không còn...!". Vậy đó, lỡ như tôi không còn nguyên vẹn khi về với chồng, liệu tôi có được... yên ổn như bây giờ?

Mới đây, tình cờ tôi gặp lại người xưa. Có thể anh không còn chút tình cảm nào dành cho tôi, nhưng tôi chắc một điều, anh vẫn tôn trọng tôi. Nhiều khi nghĩ lại, tôi thấy mình vẫn còn may mắn.

Viết những dòng này, tôi muốn nhắn gửi đến các bạn gái một điều : đừng "cho" với lý do để giữ chân người ấy. Khi yêu bạn thật lòng, anh ấy sẽ không "bắt" bạn chứng minh tình yêu. Khi tình yêu đủ mạnh, anh ấy sẵn sàng cùng bạn giữ cái "ngàn vàng" đến ngày cưới. Song, một khi cả hai đều... say nhau đến không làm chủ được mình, thì đó lại là một lẽ khác.


Hoài Như

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét