Tôi chẳng thể nào tin được. Làm sao mà chuyện này
lại xảy ra - xe bị xẹp lốp! Nhưng xẹp lốp vào thời điểm nào thì tốt nhỉ? Không
phải là lúc bạn đang mặc nguyên một bộ complet và bạn đã lái xe gần năm tiếng
đồng hồ, và thêm vào bức tranh ảm đạm đó là Trời bắt đầu sập tối. Khoan đã! Tôi
đã nói với các bạn là tôi đang ở miền quê chưa?
Chỉ có một việc có thể làm. Gọi điện cho tập đoàn xe ôtô địa phương. Đúng rồi! Nhưng máy cầm tay tôi đem theo để sử dụng trong những trường hợp bất đắc dĩ này lại nằm ngoài vùng phủ sóng. "Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được", cái máy nói. Đùa à! Tôi nghĩ.
Tôi ngồi bẹp xuống rên rỉ than thở. Rồi sau đó vài phút tôi bắt đầu lôi hết đồ đạc ra để làm trống cốp xe sau, mong là với tới được cái lốp xe và lấy được vài đồ nghề sửa xe cần thiết. Tôi mang theo một công-ten-nơ chứa đầy những thứ mà tôi gọi là "Những vật dụng cần thiết khi có trục trặc". Tôi ghét phải để bất cứ thứ gì ở nhà nên tôi mang theo tất cả mọi thứ... "phòng khi có chuyện gì".
Những chiếc xe chạy lướt ngang qua tôi. Một số khác thì kêu bim bíp chế nhạo. Cứ như thể là mấy chiếc còi xe đó cười "Ha ha".
Đêm tối càng xuống dần, và càng tối càng nhìn không thấy rõ. Lạy Trời vì lốp xe bị bể nằm trong lề đường tránh được xe cộ - nhưng chỉ một điều là không lợi dụng được ánh sáng chiếu vào từ đèn pha của những chiếc xe chạy trên đường.
Bỗng đâu có một chiếc xe thắng lại đằng sau tôi. Trong ánh sáng lập lòe, tôi nhìn thấy ngón tay của một người đàn ông chỉ về phía tôi.
- "Ông có cần tôi giúp không?"
- "À, thật chẳng dễ dàng gì mấy khi sửa xe trong chiếc sơ mi trắng và bộ complet", tôi đùa cợt nói.
Rồi gã bắt đầu bước vào chỗ có ánh sáng. Đúng là tôi rất sợ. Gã trẻ tuổi ấy mặc đồ đen. Gần như mọi chỗ nhìn thấy được, đều được xỏ khuyên và có hình xăm. Tóc ngắn được cắt ẩu tả, ở mỗi cổ tay gã đeo dây đeo bằng da có những gai nhọn.
- "Tôi giúp ông nhé", gã nói.
- "À, tôi cũng không biết nữa... tôi nghĩ là tôi có thể..."
- "Thôi nào, chỉ mất vài phút thôi."
Gã xắn tay vào việc. Trong lúc nhìn gã, tôi vô tình nhìn lại chiếc xe của gã và bất chợt nhận ra là có người nào đó ngồi ở băng ghế trước. Điều đó làm tôi quan tâm. Bất thần tôi cảm thấy sợ hãi hơn. Những ý nghĩ về những vụ cướp xe, trộm cắp lóe lên trong đầu tôi. Tôi thật sự chỉ muốn sống sót vượt qua thử thách này thôi.
Rồi Trời bất ngờ đổ mưa mà không hề báo trước. Bầu Trời đêm đã che khuất những đám mây đen. Mưa ập tới trút nước như thác đổ nên không thể nào hoàn tất việc thay lốp xe được.
- "Nhìn kìa anh bạn, ngưng công việc lại đi. Tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của anh. Tốt hơn hết là anh nên tiếp tục đi đi. Tôi sẽ thay lốp xe sau khi mưa tạnh."
- "Tôi sẽ giúp ông bỏ những đồ nghề này vào cốp xe. Không thì nó sẽ hư mất", gã van nài. "Sau đó lên xe của tôi. Chúng tôi sẽ đợi trời mưa tạnh cùng với ông."
- "Không cần phải thế đâu, thật đấy. Tôi sẽ lo liệu mọi thứ mà", tôi nói.
- "Ông không thể ngồi trên xe với cái chống lốp xe đó đâu. Nó sẽ sụp xuống. Nào lên xe tôi đi."
Gã chộp lấy tay tôi và kéo tôi về phía chiếc xe. Rắc! Rầm! Sấm chớp gầm lên như tiếng chiếc tòa hỏa chở hàng. Tôi nhảy vào trong xe của gã. Ôi Chúa ơi hãy cứu lấy con, tôi cầu nguyện cho bản thân mình.
Tôi ngồi ở băng ghế sau trong tình trạng ướt sũng và mệt mỏi.
Thình lình có một giọng nói yếu ớt hiền lành cất lên từ băng ghế trước. "Ông có sao không?", một người phụ nữ nhỏ nhắn quay người về phía tôi hỏi.
- "Tôi không sao", tôi đáp lời, nhẹ cả người khi thấy một phụ nữ lớn tuổi đang ngồi ở đó. Tôi đoán bà là mẹ của gã.
- "Tên tôi là Béatrice, còn đây là người hàng xóm của tôi, Joey", bà nói. "Cậu ấy khăng khăng ngừng xe lại khi thấy ông vật lộn với cái cốp xe."
- "Tôi rất biết ơn anh ấy", tôi đáp lời.
- "Tôi cũng vậy", bà cười lớn. "Joey chở tôi đi thăm chồng của tôi. Chúng tôi buộc phải để ông ấy ở nhà an dưỡng, tôi rời nhà được khoảng ba mươi phút rồi. Thế là cứ mỗi thứ Hai, thứ Tư, thứ Sáu, Joey và tôi lại hẹn hò với nhau." Bà nhìn Joey toe toét cười như con nít.
- "Chúng tôi là một cặp kỳ cục." Lời nhận xét quái gở của Joey làm chúng tôi cười ngất.
- "Joey, không thể tin được những gì anh làm cho bà ấy. Tôi chẳng thể đoán được là, à, anh biết đấy...", tôi lắp bắp nói.
- "Tôi hiểu. Mấy thằng trông giống tôi chẳng bao giờ làm được điều gì tốt cho ra hồn cả."
Tôi im lặng. Tôi thực sự cảm thấy bứt rứt. Tôi chưa bao giờ đánh giá ai qua cách ăn mặc của họ, và tôi ân hận vì đã ngu xuẩn như vậy.
- "Joey là một cậu bé tuyệt vời. Tôi không phải là người duy nhất mà thằng bé giúp đâu. Cậu ấy còn giúp đỡ những đứa trẻ ở trung tâm giáo dục dành cho người có thu nhập thấp ở thành phố chúng tôi", bà Béatrice thêm vào.
- "Tôi là gia sư", cậu ấy nói một cách khiêm tốn khi cậu ấy bắt đầu sửa xe cho tôi.
Tôi trầm tư suy nghĩ những gì cậu ấy nói. Cậu ấy đã đúng. Những gì bao bọc bên ngoài cậu ấy là sự phản ảnh thế giới mà cậu ấy nhìn thấy. Những gì nằm bên trong cậu ấy là tấm lòng sẵn sàng hy sinh, quan tâm yêu thương mọi người xuất phát từ quan điểm của cậu ấy.
Trời tạnh mưa, Joey và tôi thay lốp xe. Tôi gửi cậu ấy ít tiền trà nước nhưng cậu ấy không nhận.
Khi chúng tôi bắt tay nhau, tôi xin lỗi về sự ngốc nghếch của mình.
Cậu ấy trả lời : "Tôi bị như vậy hoài à. Tôi thực sự đã nghĩ đến việc thay đổi ngoại hình của mình nhưng đó lại là cơ hội để tạo ra một nét riêng. Vì thế mà tôi bỏ ngỏ câu hỏi giống nhau cho mọi người và đòi hỏi mọi người phải bỏ thời gian để hiểu tôi."
Joey trở về chiếc xe của mình. Khi họ đã lái xe đi, bà Béatrice cười vẫy tay và lại cười lớn. Tôi hầu như nghe rõ lời nói của bà : "Cháu lại có thêm một người nữa hiểu cháu, Joey à. Cháu lại có thêm một người nữa."
Trích từ "Sống để yêu thương" - Bob Lerks
Chỉ có một việc có thể làm. Gọi điện cho tập đoàn xe ôtô địa phương. Đúng rồi! Nhưng máy cầm tay tôi đem theo để sử dụng trong những trường hợp bất đắc dĩ này lại nằm ngoài vùng phủ sóng. "Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được", cái máy nói. Đùa à! Tôi nghĩ.
Tôi ngồi bẹp xuống rên rỉ than thở. Rồi sau đó vài phút tôi bắt đầu lôi hết đồ đạc ra để làm trống cốp xe sau, mong là với tới được cái lốp xe và lấy được vài đồ nghề sửa xe cần thiết. Tôi mang theo một công-ten-nơ chứa đầy những thứ mà tôi gọi là "Những vật dụng cần thiết khi có trục trặc". Tôi ghét phải để bất cứ thứ gì ở nhà nên tôi mang theo tất cả mọi thứ... "phòng khi có chuyện gì".
Những chiếc xe chạy lướt ngang qua tôi. Một số khác thì kêu bim bíp chế nhạo. Cứ như thể là mấy chiếc còi xe đó cười "Ha ha".
Đêm tối càng xuống dần, và càng tối càng nhìn không thấy rõ. Lạy Trời vì lốp xe bị bể nằm trong lề đường tránh được xe cộ - nhưng chỉ một điều là không lợi dụng được ánh sáng chiếu vào từ đèn pha của những chiếc xe chạy trên đường.
Bỗng đâu có một chiếc xe thắng lại đằng sau tôi. Trong ánh sáng lập lòe, tôi nhìn thấy ngón tay của một người đàn ông chỉ về phía tôi.
- "Ông có cần tôi giúp không?"
- "À, thật chẳng dễ dàng gì mấy khi sửa xe trong chiếc sơ mi trắng và bộ complet", tôi đùa cợt nói.
Rồi gã bắt đầu bước vào chỗ có ánh sáng. Đúng là tôi rất sợ. Gã trẻ tuổi ấy mặc đồ đen. Gần như mọi chỗ nhìn thấy được, đều được xỏ khuyên và có hình xăm. Tóc ngắn được cắt ẩu tả, ở mỗi cổ tay gã đeo dây đeo bằng da có những gai nhọn.
- "Tôi giúp ông nhé", gã nói.
- "À, tôi cũng không biết nữa... tôi nghĩ là tôi có thể..."
- "Thôi nào, chỉ mất vài phút thôi."
Gã xắn tay vào việc. Trong lúc nhìn gã, tôi vô tình nhìn lại chiếc xe của gã và bất chợt nhận ra là có người nào đó ngồi ở băng ghế trước. Điều đó làm tôi quan tâm. Bất thần tôi cảm thấy sợ hãi hơn. Những ý nghĩ về những vụ cướp xe, trộm cắp lóe lên trong đầu tôi. Tôi thật sự chỉ muốn sống sót vượt qua thử thách này thôi.
Rồi Trời bất ngờ đổ mưa mà không hề báo trước. Bầu Trời đêm đã che khuất những đám mây đen. Mưa ập tới trút nước như thác đổ nên không thể nào hoàn tất việc thay lốp xe được.
- "Nhìn kìa anh bạn, ngưng công việc lại đi. Tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của anh. Tốt hơn hết là anh nên tiếp tục đi đi. Tôi sẽ thay lốp xe sau khi mưa tạnh."
- "Tôi sẽ giúp ông bỏ những đồ nghề này vào cốp xe. Không thì nó sẽ hư mất", gã van nài. "Sau đó lên xe của tôi. Chúng tôi sẽ đợi trời mưa tạnh cùng với ông."
- "Không cần phải thế đâu, thật đấy. Tôi sẽ lo liệu mọi thứ mà", tôi nói.
- "Ông không thể ngồi trên xe với cái chống lốp xe đó đâu. Nó sẽ sụp xuống. Nào lên xe tôi đi."
Gã chộp lấy tay tôi và kéo tôi về phía chiếc xe. Rắc! Rầm! Sấm chớp gầm lên như tiếng chiếc tòa hỏa chở hàng. Tôi nhảy vào trong xe của gã. Ôi Chúa ơi hãy cứu lấy con, tôi cầu nguyện cho bản thân mình.
Tôi ngồi ở băng ghế sau trong tình trạng ướt sũng và mệt mỏi.
Thình lình có một giọng nói yếu ớt hiền lành cất lên từ băng ghế trước. "Ông có sao không?", một người phụ nữ nhỏ nhắn quay người về phía tôi hỏi.
- "Tôi không sao", tôi đáp lời, nhẹ cả người khi thấy một phụ nữ lớn tuổi đang ngồi ở đó. Tôi đoán bà là mẹ của gã.
- "Tên tôi là Béatrice, còn đây là người hàng xóm của tôi, Joey", bà nói. "Cậu ấy khăng khăng ngừng xe lại khi thấy ông vật lộn với cái cốp xe."
- "Tôi rất biết ơn anh ấy", tôi đáp lời.
- "Tôi cũng vậy", bà cười lớn. "Joey chở tôi đi thăm chồng của tôi. Chúng tôi buộc phải để ông ấy ở nhà an dưỡng, tôi rời nhà được khoảng ba mươi phút rồi. Thế là cứ mỗi thứ Hai, thứ Tư, thứ Sáu, Joey và tôi lại hẹn hò với nhau." Bà nhìn Joey toe toét cười như con nít.
- "Chúng tôi là một cặp kỳ cục." Lời nhận xét quái gở của Joey làm chúng tôi cười ngất.
- "Joey, không thể tin được những gì anh làm cho bà ấy. Tôi chẳng thể đoán được là, à, anh biết đấy...", tôi lắp bắp nói.
- "Tôi hiểu. Mấy thằng trông giống tôi chẳng bao giờ làm được điều gì tốt cho ra hồn cả."
Tôi im lặng. Tôi thực sự cảm thấy bứt rứt. Tôi chưa bao giờ đánh giá ai qua cách ăn mặc của họ, và tôi ân hận vì đã ngu xuẩn như vậy.
- "Joey là một cậu bé tuyệt vời. Tôi không phải là người duy nhất mà thằng bé giúp đâu. Cậu ấy còn giúp đỡ những đứa trẻ ở trung tâm giáo dục dành cho người có thu nhập thấp ở thành phố chúng tôi", bà Béatrice thêm vào.
- "Tôi là gia sư", cậu ấy nói một cách khiêm tốn khi cậu ấy bắt đầu sửa xe cho tôi.
Tôi trầm tư suy nghĩ những gì cậu ấy nói. Cậu ấy đã đúng. Những gì bao bọc bên ngoài cậu ấy là sự phản ảnh thế giới mà cậu ấy nhìn thấy. Những gì nằm bên trong cậu ấy là tấm lòng sẵn sàng hy sinh, quan tâm yêu thương mọi người xuất phát từ quan điểm của cậu ấy.
Trời tạnh mưa, Joey và tôi thay lốp xe. Tôi gửi cậu ấy ít tiền trà nước nhưng cậu ấy không nhận.
Khi chúng tôi bắt tay nhau, tôi xin lỗi về sự ngốc nghếch của mình.
Cậu ấy trả lời : "Tôi bị như vậy hoài à. Tôi thực sự đã nghĩ đến việc thay đổi ngoại hình của mình nhưng đó lại là cơ hội để tạo ra một nét riêng. Vì thế mà tôi bỏ ngỏ câu hỏi giống nhau cho mọi người và đòi hỏi mọi người phải bỏ thời gian để hiểu tôi."
Joey trở về chiếc xe của mình. Khi họ đã lái xe đi, bà Béatrice cười vẫy tay và lại cười lớn. Tôi hầu như nghe rõ lời nói của bà : "Cháu lại có thêm một người nữa hiểu cháu, Joey à. Cháu lại có thêm một người nữa."
Trích từ "Sống để yêu thương" - Bob Lerks
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét