Mỗi người đều có một lăng
kính riêng, điều này ai cũng biết. Nhưng để quán triệt nó trong tư tưởng và
biến thành cách sống, thành chính con người mình thì không phải ai cũng làm
được. Chẳng phải có những lúc bạn từng thốt lên rằng “Không hiểu tại sao nó lại
có thể nghĩ được như vậy?”, “Người gì mà kì cục, quái lạ”, hoặc “Một phát biểu
điên khùng”,… Rõ ràng, chúng ta cần tu dưỡng tâm mình là vậy, vì nếu cứ như thế
thì người khổ mãi là bạn thôi, chứ chẳng phải họ. Vì họ vẫn sẽ tiếp tục làm
những điều mà khi nhìn vào khiến bạn khó chịu, bực bội. Xin nhớ rằng, thay đổi
trong hoàn cảnh này đến từ bạn, chứ không phải họ.
Tại sao ta mắc phải chứng
này? Bởi vì đơn giản ta muốn ai cũng phải nghe theo ý mình. Mình là trung tâm
của vũ trụ. Mình là cái rốn, là đầu não, là người thấu suốt mọi chuyện. Mình là
người có kinh nghiệm. Mình là nhất. Một từ mọi người vẫn hay dùng đó là cái
TÔI. Cái tôi của mình bự và chèn ép cái KHIÊM TỐN khiến nó không thể lên tiếng.
Tại sao lại ra vậy? Nhìn về
quá khứ khi còn nhỏ, có lẽ môi trường mình sống đã vô tình cài đặt trong đầu tư
tưởng này. Bạn có từng được nuông chiều, nhiều đến mức nếu thiếu sự chiều
chuộng ấy một vài tiếng đồng hồ là bạn giận dỗi, bực bội, khó chịu? Bạn có từng
được là “ông vua” uy quyền để ngồi phán, ra lệnh người này người kia phục tùng
bạn một cách vô điều kiện. Nhưng bạn không biết rằng họ làm vậy chỉ là vì họ
yêu thương bạn, chứ cái thực uy quyền kia bạn chẳng hề có. Bạn chỉ là một đứa
trẻ con. Cứ dần dần như thế, tình-yêu-thương không đúng cách này đã khiến bạn
“lầm tưởng” rằng bạn là số một. Theo thời gian khi lớn lên, bạn đi học, vào
trường lớp, bạn nghĩ rằng mọi người sẽ phải như thế với bạn. Hóa ra sự thật
không như bạn tưởng. Bạn có phần thất vọng. Nhưng rồi vì một vài điều kiện nào
đó, ví dụ bạn có tiền, bạn có danh, bạn có đồ chơi đẹp, bạn có xe,… bạn lại được
một số bạn bè đi theo và tung hô. Bạn quay lại thời kỳ “vàng son” làm vua. Một
lần nữa, bạn không biết rằng uy quyền nằm ở chỗ khác, không phải thật sự từ bên
trong bạn. Cứ như thế, sẽ luôn có một nhóm người nào đó dành “sự ngưỡng mộ” cho
bạn, chỉ bởi những gì thuộc về bề ngoài chứ không phải bởi thực tâm và thực lực
của bạn. Theo thời gian, bạn quen dần thế giới ấy. Bạn “bắt” người khác phải đi
theo lăng kính của bạn. Bạn khó chịu nếu ai đó khác bạn. Bạn hằn học và lẩm bẩm
trong đầu khi một ai đó bác bỏ ý kiến của bạn.
Người viết bài này cũng
chẳng tốt lành gì. Tôi cũng đã rất nhiều lần như thế. Nhưng rồi cuộc sống dạy
tôi nhiều thứ hơn tôi tưởng. Cái tôi nhận ra đầu tiên là có nhiều thứ nằm ngoài
tầm kiểm soát của mình (đây là sự thật!). Đó chính là suy nghĩ, hành động, lựa
chọn, quyết định,… của người khác. Bạn chỉ có thể tạo ảnh hưởng, chứ không thể
can thiệp hoàn toàn. Thật sự, cho dù bạn có nỗ lực để thay đổi họ theo ý mình
thế nào đi chăng nữa, thì kết quả chỉ vọn vẹn là con số 0 tròn trĩnh, nếu không
muốn nói là âm do hao công tổn sức của bạn. Bạn đã đặt sai trọng tâm. Sai từ
gốc thì có giải quyết ngọn cũng vậy. Bạn có thể dùng quyền lực, bạo lực, đòn
roi, uy hiếp,… để buộc người khác theo bạn. Nhưng rồi bạn sẽ thấy, khi họ có cơ
hội, chẳng còn ai ở lại với bạn nữa.
Vậy bây giờ phải làm gì? Rất
đơn giản. Mỗi khi bạn sắp nổi nóng, chuẩn bị mở miệng phản bác một ai đó, hoặc định
áp đảo ý kiến của họ, hãy cố gắng bình tâm bằng cách hít một hơi thật sâu và
thở ra thật chậm rãi để cái TÔI của bạn cũng từ từ tan theo hơi thở mà hạ dần
xuống. Để bạn can đảm nhận ra rằng, bạn cũng là chỉ một cá thể trong hơn 7 tỷ
người, và người đang ở bên cạnh bạn cũng vậy. Bạn được quyền là chính mình thì
họ cũng được quyền là chính họ. Bạn không việc gì phải bắt họ như bạn. Bạn chỉ
cần sống tốt, tạo giá trị, phát triển mình, trở thành một tấm gương và dĩ
nhiên, bạn vẫn mong muốn thế giới tốt đẹp hơn. Khi là một tấm gương, tức là bạn
đang tạo đi một thông điệp mạnh mẽ vô cùng cho người kế bên bạn, lớp học của
bạn, khu xóm của bạn, thành phố của bạn, đất nước của bạn. Bạn đừng bắt người khác
phải thương mình mà hãy trở nên dễ thương, rồi họ sẽ chú ý đến bạn. Bạn không
đơn độc. Bạn không đang làm một mình. Tin tôi đi, đang có rất nhiều người cũng
nỗ lực giống bạn để làm đẹp hành tinh này. Và hành tinh được hưởng lợi đầu
tiên, đó chính là hành tinh bên trong bạn.
Chúc bạn luôn biết cách tự
làm đẹp, để người khác khi ngước nhìn bạn, họ sẽ khen bạn. Và trong khoảnh khắc
ấy, bạn chợt nhận thấy họ cũng đẹp không thua gì bạn, chỉ là theo cách khác
thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét