Nét đẹp từ nhân cách

Con gái tôi năm nay 23 tuổi, mắt một mí và làn da ngăm đen.

Hồi con 18, 20 tuổi, tôi thấy con cũng có tình yêu học trò nhưng từ hai năm nay thì cháu vẫn lẻ loi đi về một bóng nên tôi có phần ái ngại cho nhan sắc của con. Tôi nghĩ do cháu không được đẹp nên không đủ sức hấp dẫn với đàn ông. Khi cháu có việc làm ổn định, thu nhập cao, tôi đã đề nghị con đi tắm trắng, đồng thời chỉnh sửa một ít khiếm khuyết về ngoại hình như độn cằm, cắt mí…
<!-- more -->
Tưởng con sẽ vui mừng vì thấy mẹ quan tâm đến nhan sắc của mình, không ngờ tôi vừa nói dứt lời, cháu đã vội lắc đầu: “Con yêu thích những gì thuộc về tự nhiên và không hề có ý muốn cải tạo nó. Con không hề thấy mất tự tin vì nhan sắc của mình nên mẹ đừng căng thẳng như thế. Hai mươi ba tuổi chưa gọi là gái già được đâu. Sau này, ai yêu con thì phải nhìn thấy được nét đẹp từ tâm hồn, từ nhân cách của con. Còn nếu đến với nhau chỉ vì cái dáng vẻ bề ngoài thì tình yêu đó sẽ chóng vánh lụi tàn thôi mẹ ạ!”. Những lý lẽ con đưa ra không có chỗ nào sai nên tôi không nói thêm gì được, nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn muốn con mình phải cải thiện ngoại hình để trở nên quyến rũ hơn trong mắt các bạn nam, như vậy cháu mới có cơ hội tìm được người vừa ý! 

Thuyết phục con làm phẫu thuật thẩm mỹ không được, tôi quay sang cách khác. Tôi tìm mua nhiều loại mỹ phẩm cao cấp, đắt tiền để cháu sử dụng, hy vọng làn da cháu sẽ trắng sáng hơn, bờ môi mềm mại hơn. Tôi còn khuyến khích con thường xuyên thay đổi kiểu tóc cho mới lạ. Nhận thấy làm đẹp bằng mỹ phẩm không có nhiều rủi ro như phẩu thuật chỉnh hình, cháu cũng xuôi theo, mặc dù có phần hơi miễn cưỡng! Nhưng sự đời mấy ai ngờ, da mặt cháu tuy ngăm đen nhưng trước giờ láng mịn, vậy mà chỉ sau một tuần bôi loại kem cao cấp tôi mua về, da mặt cháu nổi mần ngứa và mụn bắt dầu nổi lên, lúc đầu và một vài nốt, sau đó ngày càng dầy lên. Cháu buộc phải ngưng sử dụng loại kem trắng da của tôi mua và tự đến bệnh viện da liễu để điều trị, gần 3 tuần mới khỏi.

Lại phải tốn thêm một số tiền thuốc uống và kem bôi của bệnh viện, cuối cùng “mèo vẫn hoàn mèo”, cháu trở lại là cô bé da ngăm và lần này tôi tuyệt nhiên không dám có ý kiến gì nữa! Cũng may là con gái hiểu tình yêu của mẹ nên không giận, chứ nếu con oán trách, tôi cũng đành chịu thôi chứ chẳng có lời nào mà thanh minh. Ai mà dè, cái giá của sự làm đẹp lại kinh hoàng vậy chứ! Từ đó về sau, tôi cạch luôn, không nghĩ đến chuyện làm thay đổi ngoại hình của con gái nữa. Thế mà bây giờ, nó cũng đã tìm được một nữa của mình rồi. Với tính cách mạnh mẽ của con, tôi tin rằng nó sẽ biết nâng niu và giữ gìn hạnh phúc!


NGUYỄN THU THỦY

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét