Lấy… một nửa thôi

Kính gửi chị Hạnh Dung, 
Em là nhân viên văn phòng, 32 tuổi, có ý định lấy chồng để ổn định mọi chuyện. Qua một người quen, em gặp anh ấy, hơn em hai tuổi, làm công nhân.

Ban đầu em cũng ngại vì có khoảng cách, nhưng sau bốn tháng quen nhau, em đã chấp nhận, vì mỗi lần bên anh, em cảm thấy yên bình, được chăm sóc.
<!-- more -->
Anh ít khi nói về gia đình, tuần trước do có chút nghi ngờ nên em lựa giờ anh đi làm tìm đến khu nhà anh, hỏi thăm hàng xóm. Không hiểu sao, sau đó anh biết, không giận gì lắm và đã nói hết mọi chuyện cho em nghe: anh ly hôn vợ, con trai nhỏ bốn tuổi vợ anh nuôi, cha anh bỏ theo vợ bé, mẹ anh già yếu, bị bệnh tim, hiện sống với anh. Em nghe rất sốc. 

Thực lòng, em thấy tình cảm của mình không đủ mạnh để chấp nhận hết cảnh chồng có con riêng, mẹ chồng thì đau ốm, mình phải làm dâu, kinh tế chật vật… Em cố gắng thuyết phục anh ở riêng, nhưng anh bảo mẹ là một phần cơ thể của anh ấy, không thể để bà một mình. Em cũng chẳng biết quyết định thế nào, chẳng lẽ thấy khổ mà vẫn cứ đâm đầu vào…


Trần Thị Lan (TP.HCM)

                                 ************

Trả lời tư vấn của Chuyên Viên Hạnh Dung :

Em Lan thân mến,

Người ta nói vậy là rất chân tình đó em. Mẹ già đau ốm, đang sống một mình, nỡ lòng nào bỏ mẹ mà lo hạnh phúc riêng. Gia đình là máu thịt của mỗi người, em đặt yêu cầu như vậy chẳng khác gì bắt xẻ thân làm đôi, em chỉ lấy cái nửa hạnh phúc vui vẻ, còn cái nửa trách nhiệm thì… quẳng đâu không cần biết!

Hoàn cảnh của người đàn ông mà em có ý định kết hôn cũng khá đặc biệt. Muốn vượt qua tất cả những khó khăn đó, cần có một tình yêu sâu sắc. Nếu tình cảm không đủ, rất có thể chuyến xe hôn nhân của em sẽ chết máy giữa đường. Người ta ngại nói chuyện gia đình với em có lẽ cũng vì thấy chưa đến lúc. Giờ đã nói ra rồi, cũng là việc tốt, em có quyền cân nhắc trước khi quyết định.

Hạnh Dung nghĩ, hạnh phúc nào cũng có hai mặt, không thể chỉ chọn lấy mặt này hay mặt kia. Em nên tìm hiểu rõ vì sao anh ấy ly hôn vợ, nên đến nhà thăm bà cụ, hỏi han kỹ về cháu bé con riêng của anh ấy: sống ra sao, mẹ bé thế nào… Đừng nhắm mắt bước chân vào, nhưng cũng đừng trốn chạy ngay lập tức - biết đâu đây là thử thách của một hạnh phúc tròn đầy sau này. Người đã trải qua mất mát, chia lìa, người có hiếu với mẹ già, người mang lại cho em cảm giác bình yên và được chăm sóc… người đó đáng trân trọng lắm. Trong tình yêu, đừng quá ngại khổ, ngại nghèo.

Chúc em tìm được hạnh phúc thật sự với người mình yêu thương.

Phụ N Online

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét