Khóc và Cười!


Khoc va cuoi

Sẽ thế nào nếu một con người chỉ biết cười mà không biết khóc? Vì người ấy đã chịu quá nhiều nỗi đau...
 
Có khi khóc là lúc ta cảm thấy buồn khổ, khóc để giải tỏa cảm xúc.
 
Có khi khóc là lúc ta quá hạnh phúc, hạnh phúc không diễn tả được bằng lời, chỉ có thể diễn tả bằng nước mắt.
 
Có khi khóc là đôi khi ta nhận ra những điều nhỏ nhen, bất công, tầm thường của cuộc sống. Ta không khóc cho ta.
 
Có khi khóc đơn giản chỉ vì những lý do đáng yêu là bởi hơi cay của hành. Mắt ta khóc mà miệng ta mỉm cười và tự trách mình sao quá ngốc nghếch.
 
Có khi cười là khi ta thấy yêu đời, muốn cười lên để thông báo cho cuộc đời rằng ta rất lạc quan.
 
Có khi cười là khóc thầm, ta ngậm nỗi buồn và bật nó thành tiếng cười. Chua chát. Gượng gạo.
 
Có khi cười là để ta vượt qua nỗi đau mà sống tiếp, ta cười nhưng liệu lòng ta có cười?
 
Có khi cười là để giải thoát, quên hết phiền muộn và đón chào sự tươi mới. Nụ cười của ngày mai.
 
Có khi cười vì ta thấy được những điều giản dị mà đẹp đẽ: sự quan tâm, sẻ chia, sự yêu thương... Trái tim đang cười phải không?
 
Khóc không phải lúc nào cũng buồn, cười không phải lúc nào cũng vui.
 
Sẽ thế nào nếu một con người chỉ biết cười mà không biết khóc? Vì người ấy đã chịu quá nhiều nỗi đau, hoặc người ấy luôn lạc quan, người ấy có mạnh mẽ.
 
Sẽ thế nào nếu một con người chỉ biết khóc mà không biết cười? Vì người ấy yếu đuối, vì người đa cảm, vì người ấy không biết thế nào là cười.
 
Thực ra, cả hai kiểu đều không tốt chút nào. Cuộc sống cần cả nụ cười và nước mắt, vì nó là biểu hiện của cảm xúc.
 
Chỉ là, sẽ nên cười lúc nào, và nên khóc lúc nào đây?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét