Chiếc xe Honda đâm sầm vào
tôi, tôi chỉ kịp kêu “Trời ơi” rồi chẳng biết gì nữa... Có một tia lửa cứ như
gí vào mắt tôi, bỏng rát, tôi cố mở mắt nhưng không thể nào nhướng lên được.
<!-- more -->
Những ngày tháng sau đó, bóng đêm ngự trị. Tôi vẫn nghe thấy tiếng người nói
lào xào rằng “Mắt cô gái đã bị cọc nhọn đâm vào ngày bị tai nạn...”. “Trời ơi, tôi
bị mù thật sao?”. Tôi muốn la lên thật to nhưng tôi chẳng thốt lên được lời
nào...
- “Em ơi, đừng khóc nữa, thời gian biết đâu sẽ làm em trở lại như xưa?”.
- “Anh là ai?”
Người đàn ông ngập ngừng rồi nói: “Anh chăm sóc con gái cũng bị thương như em
nhưng nay cháu khỏe rồi, cháu cứ đòi anh đưa vào thăm cô nằm giường bên cạnh
con”.
Một bàn tay nhỏ nhắn, ấm nóng nắm lấy tay tôi, cô bé lấy khăn lau mặt cho tôi
và giục tôi ăn cháo mà cô bé nói do hai cha con nấu.
Ngày nào vào buổi chiều tối, hai cha con cũng đều vào thăm tôi. Cảm giác cô
đơn, tủi thân dường như dần tan biến, thay vào đó là niềm vui của ba chúng tôi.
Có những ngày cô bé không vào được do bị bệnh, tôi lại có cảm giác nhớ nhung là
lạ. Trải qua 11 lần mổ, nằm viện cũng gần nửa năm, mắt phải của tôi cũng dần
hồi phục, mắt trái thì chẳng còn cơ hội vì đã bị cây sắt đâm thủng mất rồi.
Ngày ra viện, cả hai cha con đều đến đón và đưa tôi về tận nhà. Bé Như Quỳnh -
tên con gái anh - cùng cha dọn dẹp nhà cửa cho tôi và vào bếp nấu cơm.
Trở về nhà, tôi lại phải làm lại từ đầu, tập nói, tập đi với đôi nạng vì đôi
chân bị gãy và xương chưa lành.
Việc làm không còn, nhưng nơi tôi làm việc lo chế độ bảo hiểm nên tôi sống cũng
tạm được.
Những lúc khó khăn, cha con anh đều ở bên tôi, chăm sóc cho tôi từng tí một...
Bên ngoài nhìn vào ai cũng ngỡ rằng chúng tôi là một gia đình, còn tôi cứ
luôn tự hỏi: “Vì sao cha con anh lại tốt với tôi đến thế?”, nhưng không thể nào
lý giải được. Mắt nhìn sáng hơn và tôi luôn bắt gặp ánh nhìn trìu mến nhưng nét
buồn vẫn đôi lúc thoáng qua mỗi khi anh nhìn tôi.
Vào một ngày cuối năm, bé Như Quỳnh đòi cha chở hai cô cháu lên trung tâm thành
phố mua sắm. Nhìn cháu ríu rít, tung tăng, tôi thật vui. Bỗng cháu bị té, đầu
gối rịn máu, cháu tấm tức khóc vì đau.
Ngồi trên taxi về nhà, đêm đó, cháu đòi cha cho ngủ lại với tôi. “Má ơi, má hãy
cứu con...”, tiếng thét thất thanh của Như Quỳnh khiến tôi bật dậy. Đứa bé khóc
thút thít, khuôn mặt thất thần, ôm chầm lấy tôi.
“Con sợ quá, xe tải đâm má và con...”. Khuôn mặt ngây thơ, duy chỉ có vầng trán
có những vệt ngang khiến Như Quỳnh như già trước tuổi. Mới 5 tuổi, Như Quỳnh đã
mất mẹ trong một tai nạn giao thông khi mẹ em đang trên đường đón con từ trường
mẫu giáo trở về nhà. Nỗi ám ảnh ấy cứ lặp đi lặp lại với bé trong giấc ngủ,
thật tội!
Tình yêu đến với tôi cũng nhẹ nhàng. Năm sau, trong gia đình tôi đã có thêm một
bé trai kháu khỉnh, rất được chị gái cưng chiều. Kể từ ngày có em, nỗi ám ảnh
trong giấc mơ của con gái tôi cũng dần bớt đi...
Thanh Tuyền
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét