Gần đây, trong đời sống
tinh thần nhộn nhịp của giới trẻ xuất hiện một trào lưu mới: rồi up lên
facebook. Chỉ cần gõ cụm từ “Trào lưu khóc vì người yêu” vào Google
Search là có ngay hơn 1 triệu kết quả trong chưa đầy nửa giây. Một cụm
từ khác có vẻ hoàn toàn trái ngược còn cho ra gấp đôi kết quả với tốc độ
chóng mặt hơn là “Bệnh vô cảm của giới trẻ”.
Tại sao nhiều bạn trẻ lại
dư thừa nỗi buồn và nước mắt đến vậy trong khi vô cảm đang là căn bệnh
trầm kha? Tại sao khóc cũng có thể thành trào lưu, xu hướng? Phải chăng
vì những cảm xúc kia không là thật mà chỉ để khoe?
Khóc để khoe
Có những giọt nước mắt vô hồn đến lạ, vì em khóc không phải em buồn.
Em khóc vì thấy người xung
quanh hình như ai cũng có gì đó để thu hút sự quan tâm - người khoe
chân dài, người khoe tài cao. Em cũng muốn được mọi người chú ý, đành
lấy giọt nước mắt ra làm mồi câu “like”.
Em khóc vì muốn có một
video thật độc, thật khác biệt, như ca sỹ quay clip cho ca khúc mới ra
lò. Bởi thế nên em vừa khóc vừa chỉnh tóc, vừa làm mặt sầu thảm vừa tìm
góc đẹp mà đặt máy quay.
Em khóc vì biết có ai đó
sẽ ủng hộ em, vỗ về an ủi, đồng cảm với em, dù người ta chẳng biết em là
ai, tại sao em buồn. Ngay bản thân em cũng chẳng biết mình có buồn
không, chỉ biết trên môi em đã nở một nụ cười khi thấy mọi người hưởng
ứng, “like” cho em nhiệt liệt. Thành công bất ngờ khiến em lâng lâng vui
sướng và em lại muốn tiếp tục khóc vì người yêu.
Cứ khóc đi em, nhưng giữ
lại cho mình thôi em ạ. Để đến khi em buồn thật sẽ có một người cho em
dựa vào vai, để ai kia không quen không biết tránh tưởng rằng đó lại là
clip mới của em.
Cười cũng khoe
Có những nụ cười vô hồn đến lạ, vì em cười không phải em vui.
Em cười vì sẽ có người khen em xinh, khen em dễ thương khi em post ảnh lên facebook.
Em cười vì đang ở một tòa
nhà đẹp, đứng cạnh một chiếc xe sang, cầm trên tay một cốc cafe thượng
hạng.
Em phải cười thật tươi để “tự sướng”, để về khoe với bạn bè, để
được mọi người tán thưởng.
Em cười vì vừa thử một
chiếc váy đẹp lung linh (là của em hay không cũng mặc), vì em đang đứng
cạnh một ngôi sao nổi tiếng, em phải chụp hình, chụp thật nhiều để mọi
người phải trầm trồ ganh tị.
Em cười.
Dù em chẳng hề thấy vui.
Dù chân em đang đau vì giày cao gót.
Dù quá vất vả để chụp được một tấm hình.
Dù đằng sau nụ cười chỉ là sự trống rỗng.
Facebook, một thế giới vô hồn?
Qua Facebook ta biết được
gì về nhau? Ngoại trừ những mối quan hệ bền chặt và ý nghĩa thì ta thực
sự biết bao nhiêu người trong danh sách bạn bè?
Đằng sau những nụ cười
rạng rỡ, những trái tim tan vỡ kia ta cảm nhận được gì? Có phải sự vô
hồn trên Facebook càng làm tăng sự vô cảm của giới trẻ ngày nay?
“Like”
Ta vui thì cứ cười, ta buồn thì cứ khóc. Tại sao phải vui để người khác ganh tị, phải buồn để người khác cảm thông?
Vui hay không trái tim ta
tự biết, tại sao phải “ghi hình cảm xúc” để câu view, câu like, câu bình
luận, câu quan tâm, câu chú ý?
Có lẽ vì em không khóc, em chỉ làm clip khóc; em không cười, em chỉ chụp hình mình cười.
Vì nỗi buồn của em không là thật.
Vì em khóc không phải em buồn.
Vì những video kia là diễn.
Vì những giọt nước mắt kia là vô hồn.
Vô hồn như chính trái tim vô cảm của em.
Dịch giả Thúy Hằng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét