Nhiều người nói với tôi rằng, nếu tôi đặt ra cho
mình ước mơ quá lớn thì sẽ khó mà đạt được. Tôi trả lời, khi bạn ý thức
được đó là ước mơ thì việc đạt hay không không quan trọng, vì trong quá
trình phấn đấu đạt ước mơ lớn ấy, bạn sẽ phải sử dụng hết năng lực của
mình và vượt qua những vấp ngã trong cuộc sống và bạn sẽ cảm nhận niềm vui của việc sống với ước mơ.
Câu nói
được lặp đi lặp lại trong bài diễn văn của mục sư M.Luther King "I have
a dream” (Tôi có một ước mơ) đã trở thành bất hủ, và tôi thích câu nói
đó. Đến khi chết vì bị ám sát, nhà hoạt động nhân quyền người Mỹ này vẫn
chưa thực hiện được ước mơ của mình. Nhưng đã có những người kế tiếp
thực hiện ước mơ dang dở của ông.
“Tôi từng sống không ước mơ”
Tôi từng
nghĩ kiếm nhiều tiền là ước mơ, lập được doanh nghiệp là ước mơ, nhưng
không phải, đó chỉ là sự nhầm lẫn giữa ý thích, mục tiêu ngắn hạn và ước
mơ mà thôi. Sống là phải biết kiếm tiền. Đã ước mơ thì phải ước mơ lớn
và phải trung thành với ước mơ, vì vậy không dễ tìm ra
được ước mơ của cuộc đời mình. Bạn muốn biết đó có phải là ước mơ cuộc
đời hay không, thì hãy thử hàng ngày nhắc đến nó, hình dung ra nó và cảm
nhận trái tim bạn rung lên bần bật. Đấy mới chính là ước mơ cuộc đời!
Ước mơ ấp ủ trong tim nên không có ngoại cảnh nào tác động làm bạn thay
đổi.
Nhưng
nhiều người đang sống không có ước mơ. Tôi thời sinh viên cũng vậy. Gia
đình tôi làm trong ngành y và đã hướng tôi vào trường y dù tôi không
muốn. Ước mơ không có, năng khiếu không rõ, nên năm thứ ba đại học tôi
quyết định đổi ngành, bất chấp sự ngạc nhiên lẫn khuyên can của mọi
người từ bạn bè, thầy cô, đến ba mẹ. Vì không thích, không phù hợp với
ngành học, không ước mơ đã khiến sức học của tôi xuống rất thấp, trở
thành một sinh viên kém. Tôi thích lăn lộn ra ngoài xã hội hơn là gò bó
trong môi trường đại học với phần đông sinh viên ít có tính hợp tác. Tôi
muốn làm giàu, tôi muốn kiếm tiền nhưng nếu làm giàu bằng ngành y có vẻ
hơi trái với lời thề Hiprocrat, cha đẻ ngành y, mà mọi sinh viên phải
thuộc nằm lòng từ khi mới vào trường. Nghỉ học đại học là một quyết định
khó khăn và cả dũng cảm nữa.
Bố mẹ
gây áp lực bằng cách cắt lương. Tôi chấp nhận. Thật sự ngay từ bé tôi đã
mê…kinh doanh, bằng cách thỉnh thoảng cho bạn xem bài, đổi lại bạn cho
tôi kem. Đó là công bằng. Trong môi trường giáo dục VN, người ta ngại
nói đến tiền bạc. Riêng tôi, tôi khuyến khích các bạn nhỏ học cách kiếm
tiền hợp pháp, đúng với giá trị mình bỏ ra. Ở nước ngoài, vào những kỳ
nghỉ, bố mẹ cho con đi xúc tuyết, rửa xe hàng xóm để kiếm tiền, để nhận
biết giá trị của đồng tiền và cảm xúc khi có tiền trong tay – cảm xúc mà
bất kỳ ai muốn kiếm tiền phải có. Tôi ngay từ nhỏ đã có thể tự tổ chức
sinh nhật bằng tiền bán báo cũ hay tiền bố mẹ phát lương cho khi giữ
công việc phát phiếu bệnh nhân khám bệnh ở phòng mạch của gia đình. Vào
đại học, vừa học tôi vừa tham gia dịch thuật cho các báo theo một quy
trình như kinh doanh cá nhân thực thụ với mức thu nhập khá tốt. Do đó,
tôi đã tự tin khi từ bỏ ngành y.
Tôi tự
mãn với công việc dịch thuật và khoản thu nhập của mình nhưng vẫn không
hề có ước mơ. Năm 1994, tôi vào khoa quản trị kinh doanh của Đại học Mở
Bán công TP.HCM, cũng với suy nghĩ như nhiều người bây giờ – muốn kiếm
tiền phải học kinh doanh. Dịch thuật báo chí sang năm 2002 đã thoái
trào. Tốt nghiệp đại học thủ khoa, tôi có thể xin ở lại trường dạy nhưng
tôi không chọn cách đi này. Tôi không thích nói lại những gì người khác
nói hoặc đọc trong sách, mà chưa hề qua trải nghiệm, ví như ta bảo “này
cam chua lắm”, “sao anh biết?”, “tôi nghe nói thế!”. Tôi về làm biên
tập viên ở một tòa soạn báo, vừa làm vừa học cao học để có bằng cấp.
Năm
2000, xong cao học, tôi bắt đầu con đường đi làm thuê qua nhiều công ty
khác nhau để biết qua nhiều lĩnh vực trước khi làm chủ. Tôi làm việc
nhiệt tình để trong thời gian ngắn nhất nắm chắc những gì cần biết ở mỗi
công ty. 28 tuổi, tôi đã tự thiết kế chương trình dạy PR, ở thời điểm
rất thịnh, và xin vào dạy ở một trung tâm, không phải dạy thuê mà dạy ăn
chia phần trăm. Khi làm ở Prudential VN, ý muốn ra ngoài làm riêng của
tôi bị chùng xuống vì địa vị khá tốt, công việc ổn định. Nhưng tôi gặp
sự cố, phải nghỉ việc và tôi mất đi cái sự ổn định mà thật sự là không
ổn định, đó là “ổn định trên sợi dây”, ổn định đích thực là ổn định do
mình làm ra. Tôi quyết định tập trung trăm phần trăm cho công ty riêng
của mình. Nhưng tôi vẫn chưa có ước mơ.
Ước mơ của tôi được nhận diện rõ vào cuối năm 2001, sau khóa học về huấn luyện tinh thần của Prudential. Đó là khóa huấn luyện cho người ta biết ước mơ, biết nuôi dưỡng niềm tin… Tôi quyết định đi theo con đường này vì đó là một lĩnh vực thú vị, hầu như chưa có ai làm ở VN. Ước mơ của tôi: Bất cứ gặp ai trong đời cũng mong muốn giúp họ thành công và hạnh phúc hơn. Tụi suy nghĩ kỹ: nếu cho người ta tiền, hết tiền người ta sẽ quay trở lại xin tiếp. Tôi thích câu chuyện Lưu Bình – Dương Lễ ở cái cách giúp bạn căn cơ của Dương Lễ: chỉ cho bạn thấy trách nhiệm sống là của từng người, không ai sống thay mình được. Ai đó nói “Tôi không cho người ta cá, không cho người ta cần câu, mà chỉ cách đi câu – tức chỉ cho cái nghề”. Nhưng chỉ cho người ta cái nghề thôi thì liệu người ta có vươn lên nổi không trước những cám dỗ trong cuộc sống để theo nghề nếu không cho họ một suy nghĩ mới? Nhà tù duy nhất của con người là nhà tù suy nghĩ mà, chỉ có suy nghĩ mới kìm hãm sự phát triển của con người! “Nếu bạn không thể nghĩ vượt lên được những gì bạn đang nghĩ thì bạn không thể làm hơn những gì bạn đang làm”. Bứt phá bằng tư duy, bằng suy nghĩ mới là quan trọng.
“Và tôi có ước mơ”
Ước mơ của tôi được nhận diện rõ vào cuối năm 2001, sau khóa học về huấn luyện tinh thần của Prudential. Đó là khóa huấn luyện cho người ta biết ước mơ, biết nuôi dưỡng niềm tin… Tôi quyết định đi theo con đường này vì đó là một lĩnh vực thú vị, hầu như chưa có ai làm ở VN. Ước mơ của tôi: Bất cứ gặp ai trong đời cũng mong muốn giúp họ thành công và hạnh phúc hơn. Tụi suy nghĩ kỹ: nếu cho người ta tiền, hết tiền người ta sẽ quay trở lại xin tiếp. Tôi thích câu chuyện Lưu Bình – Dương Lễ ở cái cách giúp bạn căn cơ của Dương Lễ: chỉ cho bạn thấy trách nhiệm sống là của từng người, không ai sống thay mình được. Ai đó nói “Tôi không cho người ta cá, không cho người ta cần câu, mà chỉ cách đi câu – tức chỉ cho cái nghề”. Nhưng chỉ cho người ta cái nghề thôi thì liệu người ta có vươn lên nổi không trước những cám dỗ trong cuộc sống để theo nghề nếu không cho họ một suy nghĩ mới? Nhà tù duy nhất của con người là nhà tù suy nghĩ mà, chỉ có suy nghĩ mới kìm hãm sự phát triển của con người! “Nếu bạn không thể nghĩ vượt lên được những gì bạn đang nghĩ thì bạn không thể làm hơn những gì bạn đang làm”. Bứt phá bằng tư duy, bằng suy nghĩ mới là quan trọng.
“Và tôi có ước mơ”
Tôi giúp
người khác có suy nghĩ mới nên đã chọn nghề diễn thuyết tinh thần. Nghề
này giúp cho tôi sống với khát vọng. Tôi là người không bài ngoại.
Nguyên lý của tôi là trong một có tất cả, trong tất cả có một. Là một
doanh nhân, nếu anh nói anh yêu dân tộc VN, đầu tiên anh phải yêu nhân
viên của anh, giúp nhân viên của anh phát triển. Để tôi yêu con người
VN, tôi phải yêu con người, bất kể là người của dân tộc nào. Tôi sống vị
tha, rộng lượng. Đó là cái mới trong con người tôi từ khi tôi sống với
ước mơ của mình. Đã là ước mơ thì không có ước mơ xấu. Tôi khám phá ra
chân lý: để bạn giàu thì hãy giúp người khác giàu, để bạn hạnh phúc thì
hãy giúp người khác hạnh phúc, để bạn thành công thì hãy giúp người khác
thành công.
Nhưng
trong đời sống hiện nay vẫn còn có những ước mơ bị giết chết ngay từ
trong trứng nước. Nhiều người lớn chọn đời sống an phận, luôn nói với
con cháu rằng hãy mơ vừa vừa thôi, trèo cao té đau. Đó là do ảnh hưởng
tư tưởng của người phương Đông xưa, sống một đời sống an nhàn là một
cuộc đời không hoài bão, không danh lợi. Cuộc sống bây giờ đã khác. Nếu
đã ước mơ thì hãy ước mơ lớn. “Hãy ước mơ lờn đến tận trời xanh, nếu không đến được trời xanh thì bạn cũng đang ở giữa các vì tinh tú”.
Tôi rất thích bóng đá và tôi yêu đội bóng đá VN, nhưng mục tiêu mà
những người làm bóng đá VN đề ra là đứng đầu khu vực thì thật quá nhỏ
bé. Chúng ta ước muốn nhỏ bé thì cách làm của ta sẽ nhỏ bé; còn nếu ước
muốn lớn cách làm sẽ lớn. Có những ước mơ hết cuộc đời này người ước mơ
không làm được, nhưng người khác sẽ đi tiếp chặng đường.
Tôi có
nhiều ước mơ nhưng trong những ước mơ đó chỉ có duy nhất một ước mơ lớn.
Đó là ước mơ về sự nghiệp – sự nghiệp của một diễn giả chuyên nghiệp.
Tôi đang sống với ước mơ sẽ có một ngày diễn thuyết ở sân vận động với
hai ba vạn người nghe, không chỉ bằng tiếng Việt mà cả tiếng Anh. Trong
nghề diễn giả tinh thần, tôi thần tượng khả năng của Anthony Robbins
diễn giả tinh thần người Mỹ, được xem là số 1 thế giới hiện nay, với mức
thù lao lên tới 100.000USD/buổi. Đồng nghiệp nước ngoài nói với tôi
rằng, tôi có thể trở thành diễn giả tiếng Anh khá, nhưng tốt nhất tôi
hãy là diễn giả tiếng Việt quốc tế cho người Việt trên thế giới. Tất cả
những ước mơ đều có thể trở thành sự thật, nếu chúng ta dám sống với ước
mơ. Câu chuyện của Thống đốc bang California, tài tử Hollywood, lực sĩ
đẹp hoàn vũ Arnold Schwarzengger khiến cho người ta mong muốn sống với
mọi ước mơ của mỡnh. Arnold từ một cậu bé ốm yếu trở thành lực sỹ đẹp
hoàn vũ, năm 1990 ông qua Hollywood với cái giọng Mỹ lai Áo khó nghe,
nhưng với ước mơ làm chính khách, ông đã rèn luyện không ngừng và bây
giờ thì Arnold là một trong những chính khách diễn thuyết giỏi!
Từ câu
chuyện cuộc đời của Arnold, tôi tự hỏi tại sao mình không thể là một
diễn giả tiếng Anh giỏi. Tôi chắc chắn làm được. Nhưng tôi không muốn
rời xa đất nước này để đến một đất nước khác. Tôi muốn theo đuổi con
đường mà tôi đã chọn, làm thế nào để diễn thuyết trở thành một nghề phổ
biến ở VN và có trường đào tạo diễn giả. Ai đó nói với tôi rằng, bên
cạnh những ước mơ đích thực còn có những ước mơ viễn vông. Đúng, ước mơ viễn vông là khi người ta nói những không dám sống với ước mơ.
Có bạn trẻ nói với tôi, bạn ấy muốn bay. Tôi hỏi lại, bạn có tin là bạn
bay được không? Trả lời: Không. Nếu bạn không tin mình thì làm sao bạn
có thể thực hiện được ước mơ? Có một bác sĩ ngoại khoa người Brazil mất
đi một bàn tay sau tai nạn động đất, nhưng ông ấy vẫn dám sống với ước
mơ của mình, trở thành bác sĩ phẫu thuật giỏi với một bàn tay và một bàn
tay khác được ghép từ bàn chân. Những người như bạn trẻ kể trên là
những người luôn hoài nghi mình bé nhỏ, một mình thì không làm gì được.
Đối với họ, thời gian vẫn trôi, cuộc đời vẫn ngắn ngủi, và họ cũng sẽ đi
hết đời mà chẳng để lại dấu ấn gì cho cuộc đời mình cả. Với riêng tôi,
không có ước mơ nào là viễn vông nếu bạn dám sống hết mình với ước mơ.
Hạnh phúc của người sống có ước mơ là họ luôn có ước mơ để sống. Họ luôn tạo ra những điều tốt đẹp cho xã hội, cho mọi người và cho bản thân mình.
Có người
hỏi tôi, giữa hai sự lựa chọn: một là, bạn đặt ra từng ước mơ nhỏ và
thực hiện nó dần dần sẽ tới ước mơ lớn; hai là đặt hẳn ra ước mơ lớn và
cứ thế thực hiện, tôi sẽ chọn cách nào. Tôi nói, tôi sẽ đặt ra ước mơ lớn và vạch kế hoạch, lộ trình, mốc thời gian để đạt được nó.
Tôi sẽ đi một cách hào hứng và nếu có ngã, ước mơ sẽ kéo tôi đứng lên
đi tiếp. Tôi không sợ ước mơ sẽ ám ảnh mình mà tôi thấy hạnh phúc vì mỗi
ngày tôi càng tiến gần đến đích của cuộc đời mình. Các bạn trẻ VN
thường ít ước mơ bởi xã hội chúng ta ít ước mơ, giáo dục trong nhà
trường không cho học sinh có những suy nghĩ bay bổng, trí tưởng tượng
không được nuôi dưỡng, bố mẹ sống thực dụng nên khuyên con thực dụng,
con cái không được nói những gì chúng muốn, chúng suy nghĩ mà phải nói
những gì bố mẹ cho phép, nên nếu có ước mơ các bạn cũng giữ trong lòng
mà không dám nói ra, để đến một ngày ước mơ chết đi vì không có sự chia
sẻ.
Tôi là
người theo nguyên lý cân bằng trong cuộc sống. Với tôi, người nghèo là
người ngoài tiền bạc ra không có gì cả, nghèo tâm hồn, nghèo mối quan
hệ, nghèo tình cảm, nghèo tinh thần… Cho nên, tôi là người giàu có, hạnh
phúc và thành công. Tôi giàu có vì tôi có ước mơ lớn, tôi có sự cân
bằng các mặt trong đời sống và không bao giờ sống dưới mức tiềm năng bất cứ một phút nào.
Nguyên Trần
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét