Đừng coi thiện lương của người khác là yếu đuối, bởi đó là một loại độ lượng; đừng coi khoan dung của người khác là nhu nhược, bởi đó là một loại từ bi.
Những người phong thái cao không dễ dàng nổi cáu, nhưng không có nghĩa là họ không biết nổi cáu; người tính khí nhạt nhẽo chỉ tỏ ra hồ đồ, nhưng không có nghĩa là họ không có giới hạn chịu đựng.
Tình cảm không thể qua loa lấy lệ, cũng giống như tấm lòng thành không thể bị đem làm trò đùa.
Duyên tới không nên khinh nhẹ mà bỏ qua; duyên đi cũng đừng bi luỵ mà nuối tiếc.
Hãy dùng tình cảm để đáp lại tình cảm, đó mới là tình cảm thật sự; yêu thương bình đẳng với tất cả mọi người mới thật sự đắc được nhân tâm.
1. TÙY DUYÊN
Đời người giống như một tách trà, đầy cũng tốt mà vơi cũng được, cần gì phải tranh giành ngược xuôi?
Đậm cũng thơm ngon mà nhạt cũng nồng nàn, bởi “hữu xạ tự nhiên hương” nên tự bản thân đã có hương vị rồi.
Vội cũng vậy mà chậm cũng thế, cớ sao ta cứ phải muộn phiền?
Nóng cũng được mà lạnh cũng vậy, bởi tất cả chỉ như một nụ cười thoảng qua…
Đời người ta, bởi để ý nên mới đau khổ, bởi nghi ngờ nên mới tổn thương, bởi biết xem nhẹ nên mới vui vẻ, bởi lãnh đạm nên mới thấy hạnh phúc yêu đời.
Mỗi cá nhân khi đến cõi hồng trần đều giống như một vị khách qua đường, có rất nhiều sự việc mà bản thân không thể làm chủ được, hà cớ sao phải níu giữ truy cầu?
Bởi vậy, xin hãy để mọi thứ tùy duyên, duyên đến hãy vui mừng đón nhận, duyên đi hãy bình thản bước qua.
2. KHOAN DUNG
Con người sống trên thế gian không cần việc gì cũng phải thông tỏ rõ ràng.
Nước quá trong nước không có cá, người quá thông minh người không có bạn bè.
Tranh luận với người nhà cho dù thắng nhưng tình thân rạn nứt; tranh cãi với bạn đời cho dù thắng nhưng tình cảm lại nhạt phai; tranh luận với bạn bè thắng rồi sẽ mất đi tình nghĩa.
Tranh luận là lý, thua là tình, tổn thương là tự bản thân ta.
Bản chất đen sẽ mãi mãi là đen, bản chất trắng sẽ mãi mãi là trắng.
Thế nên, hãy để thời gian chứng minh cho tất cả.
Buông bỏ cố chấp của bản thân, khoan dung độ lượng với mọi người thì khi hành xử sẽ đắc được nhân tâm.
Thêm một phần ôn hòa, thêm một chút ấm áp, thì cuộc sống mới thật sự ý nghĩa, mới có thể thấy được sự chói lọi của ánh nắng mặt trời.
3. BẦN PHÚ
Những người tự hài lòng với bản thân, tự biết đủ làm vui thì dù ngủ nơi nền đất cũng giống như trong nệm êm chăn ấm.
Những người không tự hài lòng với bản thân, không biết thế nào là đủ thì cho dù có đang ở thiên đường cũng lại giống như trong địa ngục.
Sự phong phú nơi tâm hồn mới là điều quan trọng nhất.
Nếu cứ chấp trước truy cầu quá mức, là nô lệ của của cải vật chất thì cho dù có được nhiều đến mấy vẫn cứ luôn túng thiếu.
Một cuộc sống thanh bần về vật chất vĩnh viễn không ảnh hưởng tới sự giàu có về tinh thần. Biết mình đủ để ung dung tự tại mới thực là người giàu có suốt đời.
4. TÍNH TOÁN
Mang lại lợi ích cho người, đó chính là thể hiện của lòng nhân ái.
Người với người luôn có sự tương hỗ qua lại lẫn nhau. Khi bạn nhường người khác một bước, người khác mới có thể kính bạn một đường.
Lòng người ta cũng giống như một con đường, càng so đo tính toán sẽ càng trở nên chật hẹp, càng khoan dung độ lượng sẽ càng rộng mở thênh thang.
Không nên tính toán với người quân tử bởi họ sẽ trả lại bạn gấp đôi; không nên tính toán với kẻ tiểu nhân bởi họ sẽ gây thêm tai họa.
Khoan dung mặc dù là sự nhượng bộ với người khác, nhưng thực tế là mở rộng con đường trong tâm mình.
Khoan dung mặc dù là sự nhượng bộ với người khác, nhưng thực tế là mở rộng con đường trong tâm mình.
5. BUÔNG
Người xưa có câu: “Buông đi cho nhẹ nỗi lòng, cho tâm thanh tịnh, cho lòng lạc an”.
Hôm nay dù sự việc xảy ra có long trời lở đất tới mức nào, thì tới ngày mai cũng đều là chuyện nhỏ; năm nay cho dù sự việc nghiêm trọng tới nhường nào, thì bước sang năm đó chỉ còn là câu chuyện của ngày xa xưa.
Cho dù đó là việc lớn cỡ nào trong kiếp này, tới kiếp sau cũng chỉ là truyền thuyết được người ta kể lại.
Nếu gặp chuyện không thuận lợi trong cuộc sống cũng như trong công việc, đừng quên nhắc nhở bản thân rằng:
Mọi việc rồi cũng sẽ qua đi, hãy hít một hơi dài bình thản, vì ngày mai trời lại sáng thôi.
6. ĐƠN GIẢN
Tâm đơn giản thế giới sẽ trở nên đơn giản, hạnh phúc sẽ theo đó mà lớn dần.
Tâm thái tự do thì cuộc sống cũng tiêu diêu tự tại, và khi cuộc sống tự tại thì đi tới đâu cũng thấy mọi thứ luôn tươi đẹp.
Khi được như ý hãy coi nó thật nhẹ đừng đặt nặng trong tâm, khi không vừa ý hãy nhìn rộng theo chiều hướng tích cực và không quá đặt nặng áp lực vào nó.
Có rất nhiều điều trong cuộc sống là thật sự có thể buông bỏ, chỉ là trong tâm có muốn buông bỏ nó hay không.
Hãy để mọi thứ tùy kỳ tự nhiên, chỉ có buông bỏ nó, coi nhẹ nó, tâm mới được thoải mái.
Thứ gì là của mình ắt sẽ là của mình, thứ gì không phải của mình thì có cưỡng cầu cũng không được.
Hãy tự nhắc nhở bản thân thêm một chút khoan dung, thêm một chút độ lượng để vẫy tay và cười chào tạm biệt với những chuyện vui buồn.
Chỉ cần nhắm mắt lại, sau một giấc tỉnh dậy thì tất cả đều trở thành quá khứ.
7. PHÚC HỌA
Đời người đôi khi, tưởng là họa nhưng kỳ thực lại là phúc, tưởng là phúc nhưng thực ra lại là họa.
Tích đức dù không ai nhìn thấy, nhưng hành thiện đất trời đều thấu tỏ. Một người hành thiện, phúc có thể chưa tới nhưng họa chắc chắn đã rời xa.
Một người hành ác, họa mặc dù chưa tới nhưng phúc đức đã mất đi rồi.
Người làm việc thiện cũng giống như cây cỏ trong vườn xuân, dù không cao lớn nhưng theo ngày tháng nó sẽ thêm rậm rạp.
Người làm việc ác cũng như lấy đá mài dao, nhìn không thấy tổn thương nhưng lâu dài thì sẽ có.
Phúc họa đều không có cửa mà xuất tự nội tâm. Nỗi lo sợ khi làm việc ác không phải bởi sợ người khác phát hiện, mà ở chính bản thân mình biết đó là ác hay thiện.
Hành thiện không phải vì mong đợi lời khen từ người khác mà là để bản thân thấy cao quý trong lòng.
8. KHOẢNG TRỐNG
Khi thành công đắc ý, hãy cho mình một khoảng trống để suy xét, đừng để sự đắc ý làm mê mờ đầu óc.
Khi đau khổ hãy dành một khoảng trống cho sự an ủi, đừng để sự đau khổ làm nghẹt thở tâm hồn.
Khi lòng đầy phiền muộn hãy dành một khoảng trống cho sự vui vẻ, mọi phiền muộn sẽ nhanh chóng tiêu tan, nụ cười càng xuất hiện nhiều hơn.
Khi cô đơn hãy dành khoảng trống cho tình hữu nghị, bởi sự chân thành của tình bạn chính là niềm an ủi lớn nhất cho tâm hồn.
Hãy cho bản thân một chút khoảng trống để hít thở khí trời, lòng tĩnh lặng sẽ cảm nhận được muôn vàn điều vui…
-st-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét