Cuộc đời này, làm gì có ai sống mà không chất chứa những nỗi đau buồn, vậy làm sao để giải tỏa đi mọi chuyện. Hãy cùng đọc câu chuyện dưới đây:
Ngày xưa tại một ngôi làng nọ có một gia đình bá hộ nổi tiếng giàu có, cuộc sống sung túc chẳng thiếu thứ gì. Gia đình bá hộ có hai người con, một trai,
một gái, ao cũng xinh đẹp, ngoan ngoãn. Nhưng rồi tai họa đã giáng
suống gia đình họ, khi người con gái vì uất ức với mối tình cùng chàng thi sĩ mà quyên sinh, còn cậu con trai trong một lần đi săn
trong rừng sâu, bất cẩn bị sập bẫy mà trở thành kẻ tàn phế.
Bà
mẹ đau khổ, suy sụp vô cùng, hàng ngày chỉ còn biết niệm Phật. Để trút
bỏ những nỗi sầu não, bà quyết định làm việc thiện, xóa bỏ hết nợ nần,
ai nấy cũng đều khóc lóc cảm ơn, nhưng kỳ lạ, trong lòng bà vẫn đau đáu
nỗi đau khôn tả.
Bà đến
tìm đức Phật, ngài bèn nói với bà hãy đến 7 gia đình chưa bao giờ biết
khổ xin đúng 7 bát nước. Ngài sẽ nấu thành loại thuốc chữa cho bà.
Ngay
sau đó, bà lên đường tới thăm gia đình thứ nhất mà bà quen biết bấy lâu
nay, bà nghĩ rằng ắt hẳn gia đình này đang hạnh phúc và bà có thể xin
được một bát nước. Quả là éo le, sau khi nghe bà trình bày, chủ nhà nhìn
bà với ánh mắt ngấn lệ, rằng bà đã đến không đúng nhà và tìm không đúng
người.
Lúc này, người chủ
nhà bắt đầu kể về câu chuyện gia đình, họ đã sống những ngày đau khổ,
bất hạnh ra sao, con cái khiến họ mệt mỏi và buồn phiền như thế nào v.v…
Nghe xong, bà lại nói những lời động viên, an ủi, vỗ về yêu thương
trước khi bà tới thăm gia đình khác.
Thế
rồi, suốt những tháng ngày sau đó, bà kiên nhẫn đi xin, nhưng cũng
không tìm thấy gia đình nào hạnh phúc thật sự như bà vẫn thấy. Nơi nào
cũng chất chứa nỗi niềm khổ đau và hờn tủi.
Nhưng
đến cuối cùng, bà lại thấy mình nhẹ nhàng, thanh thản. Bởi khi bà bận
tâm suy nghĩ làm thế nào để an ủi, giúp mọi người thoát khỏi phiền não,
xoa dịu đau thương, và bà đã quên đi đau khổ của chính mình. Đó chính là
cách cho đi và nhận lại, nếu không chịu mở cửa lòng mình, nỗi đau sẽ
thành bất tử.
Qua câu chuyện
này, chúng ta ngộ ra một điều, ai cũng có nỗi buồn, nỗi khổ riêng. Cái
mà chúng ta thấy chỉ là một phần nhỏ trong toàn thể con người của một ai
đó, còn mặt chúng ta không thấy thì rất nhiều. Họ có thể cười đó, vui
vẻ đó nhưng chưa hẳn họ đang hạnh phúc như chúng ta thường nghĩ.
Có một số việc, không phải không để ý, mà là có để ý thì sẽ như thế nào đây!
Đời người không có chữ nếu, chỉ có hậu quả và kết quả.
Trưởng thành chính là dùng nụ cười để đối diện với mọi việc.
Đường, có lúc không thông thì ta sẽ chọn đi đường vòng.
Tâm, lúc không thoải mái, thì ta xem nhẹ nó đi.
Tình cảm, đến lúc rời bỏ, nên để tùy ý.
Có một số việc, cố gắng chút sẽ trôi qua.
Có một số người, rất hung ác thì nên quên đi.
Có chút khổ sở, chỉ cần cười lên sẽ tiêu tan hết thảy.
Có tổn thương, đau đớn qua đi, còn lại chính là sự kiên cường.
Thời
gian trôi qua, khi ta nhìn lại, ta sẽ phát hiện, những thứ mà ta tưởng
sẽ không thể buông tay, chỉ như là một lực đẩy, giúp ta trưởng thành.
Khi biết rằng mình có thể phấn đấu, thì đừng bỏ cuộc.
Chờ đợi thật khổ sở, nhưng hối hận sẽ càng khổ sở hơn.
Lúc tâm tình không tốt, nhắm mắt lại, tự nói với chính mình, đây chỉ là ảo giác.
Khóc cho mình nghe, cười cho người khác nhìn, đây được gọi là nhân sinh.
Cho dù chính mình không vui vẻ, cũng tuyệt đối không đi quấy nhiễu hạnh phúc của người khác, đây là nguyên tắc.
Những chuyện đã qua thì hãy để cho nó qua đi, nhất định hãy để nó qua đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét