Đôi khi, thành bại được mất trong đời, đều chỉ vì một câu nói. Một câu có thể khiến sự việc trở nên dễ dàng, cũng có thể khiến sự tình trở nên phức tạp. Cho nên, con người ta chỉ mất 2 năm học nói, nhưng phải mất cả đời để học im lặng.
Người trí tuệ chính là phải biết kiểm soát lời nói của mình.
1. Không nói xấu sau lưng người
Nói lời vô ích, càng nói càng lãng phí thời gian.
Nói lời ác gây tổn thương người khác, càng nói nhiều thì càng hại mình, hại người.
Nói lời đâm thọc sau lưng người khác, càng nói nhiều, càng khiến chúng bạn xa lánh.
Có câu rằng: “Nhân chi sơ, tính bổn thiện”,
đã là người, thì ai sinh ra đều là những bậc thiện nhân, chúng ta nên
dùng cái thiện của mình để đối đãi với người khác, mỗi lời thiện có thể “ấm 3 đông” là vậy.
Khi
cùng người khác nói chuyện, nhất định phải biết kiểm soát được cái
miệng của mình, không bàn luận, nói xấu về người khác. Mỗi người đều có
một cuộc đời, hãy bước đi con đường của chính mình, nhìn ngắm phong cảnh
của mình. Hoa nở không vui, thản đãng làm người, lá rơi không tiếc, tôn
trọng thế nhân.
2. Không nói lời ngông cuồng trước mặt người khác
Con
người ta, khi đã có được một chút thành tựu, thường cảm thấy dương
dương tự đắc, như rơi vào trong màn sương mù, không tìm được phương
hướng.
Lại có người khi được chút thành tựu, là tựa như bị mê trong những tiếng tung hô, ca tụng, không tìm thấy đường về.
Trong cuộc sống, nếu như quá xuất sắc, thì thường có thể sẽ vô ý làm tổn thương người khác.
Lại
nói, người ưu tú nếu không có phẩm chất tốt, thì mọi tất sẽ rời xa, kết
quả, khiến bao người hữu duyên đi mất, thành tựu có nhiều nữa cũng
vô giá trị nếu không có người thưởng thức và xem trọng.
Một người
ý chí đủ lớn, thì có thể vững vàng trước những thăng trầm của cuộc
sống. Một người tầm nhìn đủ cao, có thể xem nhẹ mọi thứ trên đời bất kể
gió táp mưa sa.
3. Gặp chuyện không nói lời phàn nàn
Cuộc
sống quá ngắn ngủi, không có đủ thời gian để phàn nàn. Ở giữa trời đất
mênh mông, con người chỉ là một hạt cát trong biển cả.
Nhân sinh
ngắn ngủi mấy chục năm, con người chỉ như một hành khách phiêu bạt. Mỗi
chúng ta, trên bước đường vội vã, bất luận là một người tầm thường, hay
có công danh hiển hách, đều là đang sống trong bể khổ của trần gian.
Nói
nhiều lời oán hận, người khác tất xem thường, bằng hữu cũng rời xa.
Người sống cả đời, phàn nàn một ngày chi bằng cố gắng một ngày. Cố gắng,
mới có thể nhìn được ánh bình minh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét