Nếu có một lúc nào đó bạn thử dành đôi chút thời gian để nhìn lại những
suy nghĩ của chính mình trong một ngày, bạn sẽ thấy ra được nhiều điều
rất thú vị.
Hầu hết những gì bạn suy nghĩ dường như
đều hướng về tương lai hoặc quay lại quá khứ. Có rất ít những suy nghĩ
được dành cho hiện tại, trừ khi bạn là người đã có thực hành nếp sống
tỉnh thức.
Tư tưởng của chúng ta có
thói quen bị cuốn hút trở về những gì đã trôi qua mà chúng ta cho là tốt
đẹp hơn hiện nay; hoặc là mơ mộng vươn đến tương lai với những viễn ảnh
mà ta hy vọng là sẽ vượt xa hiện tại. Những tư tưởng này làm cho ta
thấy thích thú, và nhất là nó giúp ta tránh né không phải đối mặt với
những khó khăn đang xảy ra trong hiện tại. Vì thế, chúng ta không lấy
làm lạ khi mỗi lần gặp nhiều khó khăn thì dường như người ta lại càng
hay nghĩ nhiều về quá khứ.
Những
điều chúng ta mang nặng trong lòng nhiều nhất thường cũng là những điều
đã qua. Có những việc trôi qua hàng đôi ba mươi năm, nhưng mỗi khi gặp
điều gì nhắc đến, ta lại nhớ về nó như mới xảy ra hôm nào.
Những lo toan, tính toán của chúng ta thì chắc chắn là hoàn toàn rơi
vào tương lai. Những dự định, mong muốn… tất cả đều hoàn toàn chưa có
mặt trong hiện tại.
Và chúng ta tồn
tại, sinh hoạt một cách tự nhiên nhờ vào những tư tưởng quay về quá khứ
hoặc hướng đến tương lai đại loại như thế. Điều đó không có gì sai trái.
Quá khứ đã trải qua cho chúng ta kinh nghiệm, và phần lớn xã hội loài
người được tổ chức tốt nhờ vào kinh nghiệm. Tương lai cho ta hy vọng,
nhờ vào hy vọng ta có được sức mạnh thúc đẩy để vượt qua khó khăn hôm
nay. Tuy nhiên, điều quan trọng ở đây là chúng ta thường lầm lẫn giữa
mục đích và phương tiện. Kinh nghiệm quá khứ và hy vọng tương lai là
những phương tiện giúp ta sống tốt hơn, nhưng bản thân cuộc sống lại
chính là hiện tại. Chúng ta chỉ có thể vui buồn, thương yêu, hờn giận…
bằng vào hiện tại mà thôi. Không thể có niềm vui quá khứ hay hạnh phúc
tương lai khi không có hiện tại đang hiện hữu của hôm nay.
Lấy một ví dụ để làm rõ hơn. Ta có thể không quên một hành vi lường
gạt, dối trá của ai đó trong quá khứ. Và điều này mang lại cho ta kinh
nghiệm quý giá để không bị lường gạt theo cách tương tự như thế một lần
nữa. Nhưng nếu ta nhớ lại và căm giận, tức tối về những nhân vật A, B…
nào đó đã lường gạt ta, liệu điều đó có ý nghĩa gì? Những nhân vật A, B…
của quá khứ không còn tồn tại trong hiện tại, nhưng sự căm giận, tức
tối như thế sẽ là có thật. Và tác động duy nhất của việc ấy chỉ là nuôi
dưỡng thêm những khổ đau, bất hạnh cho chính ta mà thôi.
Những hy vọng tương lai cũng thế. Liệu có chút ý nghĩa gì khi ta chỉ mơ
mộng đến tương lai mà không có những hành động thiết thực, đúng đắn
ngay trong hiện tại này?
Điều mà
chúng ta cần nhận thức rõ ở đây là cuộc sống chính là hiện tại. Chỉ
trong hiện tại ta mới có thể tìm được niềm vui, hạnh phúc, mới tận hưởng
được giá trị thiêng liêng mà cuộc sống mầu nhiệm ban tặng cho mỗi chúng
ta. Sử dụng thời gian quý giá trong hiện tại này để nuối tiếc về quá
khứ hay sống với những viễn ảnh về tương lai đều là những sự hoang phí
rất đáng tiếc.
Chúng ta không làm gì
được với quá khứ, và chúng ta cũng không có khả năng nắm chắc được
tương lai, nhưng chúng ta có trọn quyền hành động trong hiện tại. Từ
hiện tại này, chúng ta quyết định việc quá khứ và tương lai tác động đến
ta như thế nào.
Ta không thay đổi
được quá khứ, nhưng ta có thể từ chối những tác động không hay mà quá
khứ mang đến cho ta. Ta thường an ủi người khác rằng chớ nên quá đau
buồn vì những chuyện đã qua, nhưng chính bản thân ta không làm được như
vậy. Hầu hết chúng ta đều như vậy. Đó là vì ta chưa hiểu được rằng cuộc
sống chính là hiện tại. Ta sợ rằng nếu buông bỏ quá khứ đi ta sẽ không
còn tồn tại được, vì những gốc rễ của quá khứ đã ăn sâu trong ta. Nhưng
ta không hiểu rằng chẳng cần phải buông bỏ quá khứ, chỉ cần ta từ chối
không chấp nhận những ảnh hưởng xấu của nó mà thôi. Điều này là hợp lý
và ta hoàn toàn có thể làm được. Như dạo chơi trong một khu bán hàng, ta
có quyền chỉ chọn mua những gì ta thích. Ta không chối bỏ quá khứ,
nhưng ta không có nghĩa vụ phải đau đớn, buồn thương, căm giận… về quá
khứ. Những điều đó chỉ có hại cho hiện tại tươi đẹp này của ta mà thôi.
Chúng ta cũng tạo dựng nên tương lai bằng chính hiện tại này. Chẳng
hạn, chúng ta không thể chỉ ngồi lo lắng về một viễn ảnh môi trường bị
phá hoại trong tương lai. Như thế không ích lợi gì. Nhưng ta có thể làm
một điều gì đó dù nhỏ nhoi, như chọn dùng những sản phẩm có lợi cho môi
trường, hạn chế việc sử dụng bừa bãi các hóa chất độc hại, giữ vệ sinh
khu phố nơi mình ở… Mỗi việc làm của ta đều góp phần trong việc quyết
định tương lai sẽ như thế nào. Điều quan trọng hơn nữa là khi bắt tay
vào việc như thế, ta đã thật sự sống trong hiện tại của mình. Và nhờ đó
ta mới có thể cảm nhận được niềm vui cuộc sống.
Khi hiểu được rằng cuộc sống chính là hiện tại, ta sẽ không còn muốn
phí thời gian cho quá khứ hoặc tương lai nữa. Ta sẽ muốn dành trọn tất
cả cho hiện tại này. Và chỉ khi đó ta mới cảm nhận được hết những gì
đang xảy đến với ta.
Chúng ta cần
học biết cách để quay về hiện tại. Vâng, tôi nói là quay về, vì có rất
nhiều khi chúng ta rời bỏ hiện tại một cách hoàn toàn không cố ý, nhưng
là theo những thói quen cố hữu. Đôi khi, chúng ta dạo chơi với một cháu
bé rất dễ thương trong công viên xinh đẹp. Nhưng ngày mai ta sẽ có một
cuộc họp quan trọng. Và hoàn toàn không cố ý, ta bắt đầu nghĩ về việc
mình sẽ nói gì trong buổi họp, rồi ta hình dung, tưởng tượng những người
khác sẽ nói gì, ta sẽ phản ứng ra sao… Thế là ta rời bỏ công viên xinh
đẹp, rời bỏ cháu bé… Ta không còn biết có giây phút hiện tại nhiệm mầu
ta đang có thể tận hưởng cuộc sống tươi đẹp quanh mình. Và vì ta không
cảm nhận được vẻ đẹp của công viên, nên lúc đó công viên xinh đẹp này
không còn hiện hữu đối với ta. Cháu bé cũng sẽ nhận ra sự không quan
tâm của ta, và cháu chạy đi tìm một niềm vui nơi khác. Có thể cháu sẽ
chơi với vài hòn sỏi, một khóm hoa… Ta cho rằng đó là những vật vô tri,
nhưng chúng đang hiện hữu cùng cháu bé, còn ta tuy hiện diện nơi ấy
nhưng lại hoàn toàn xa cách…
Có thể
ta biện minh cho những suy nghĩ của mình là thể hiện tinh thần trách
nhiệm, là do điều này điều nọ… Nhưng tất cả đều không phải là những lý
do có thể chấp nhận được. Không một ông chủ, một cơ quan nào có quyền
chi phối bạn phải mất thêm thời gian ngoài những giờ làm việc quy định.
Nếu bạn là người biết sống trong hiện tại, thời gian bạn dành cho công
việc đã là quá đủ, vì những lúc ấy bạn không nghĩ đến gì khác ngoài công
việc. Nhưng khi bạn dạo chơi thì thời gian dạo chơi đó là của bạn, nếu
bạn dành thời gian ấy để nghĩ đến bất cứ điều gì khác, sẽ không còn chút
ý nghĩa nào của việc dạo chơi.
Đứng
về mặt khoa học mà nói thì việc sắp xếp thời gian “giờ nào việc ấy” là
hoàn toàn hợp lý không có gì phải bàn cãi. Nhưng chỉ tiếc là thói quen
của chúng ta thường không theo nề nếp như vậy.
Những lúc như thế, ta phải biết cách nhận ra chính mình và quay về với hiện tại.
Chúng ta có thể mỉm cười khi tự mình nhận ra sự “lạc đường” này. Nụ
cười của chúng ta báo cho cháu bé biết là ta đã trở về, và cháu có thể
tung tăng chạy đến nô đùa cùng ta. Nụ cười của ta cũng báo cho thảm cỏ
xanh, hàng cây rợp bóng, hồ nước mát… tất cả đều biết là ta đã quay về.
Ta mỉm cười với tất cả và tất cả mỉm cười với ta. Cảnh đẹp bao giờ cũng
mỉm cười, chỉ có ta đã lãng quên đi không nhận ra nụ cười ấy.
Để chắc chắn mình sẽ không rời bỏ hiện tại này một lần nữa, ta có thể
bắt đầu thực tập chừng năm mười hơi thở, hoặc nhiều hơn nếu cần.
Khi ta thở vào, ta biết mình đang hiện hữu nơi đây cùng cháu bé kháu
khỉnh dễ thương và khung cảnh công viên xinh đẹp. Khi ta thở ra, ta biết
là tất cả đều đang hiện hữu cùng ta trong một thực tại nhiệm mầu. Ta
cũng biết là thời gian tồn tại của ta trong cuộc đời này có giới hạn và
rất mong manh. Có thể ngày mai, hoặc chỉ chốc lát nữa đây, ta sẽ không
còn có dịp để tận hưởng cuộc sống này. Và vì thế, ta không nên bỏ phí dù
chỉ là một giây phút thoáng qua.
Các cháu bé còn nhỏ tuổi luôn cho ta những hình ảnh đẹp về cách sống
trong hiện tại. Các cháu không nghĩ về quá khứ, chẳng lo lắng về tương
lai. Khi ở bên ta, các cháu thật sự hiện hữu cùng ta. Khi nô đùa, các
cháu để hết tâm trí vào trò chơi của mình… Điều đó cho thấy bản năng tự
nhiên của chúng ta là sống trong hiện tại. Quá khứ đã để lại những vết
hằn sâu đậm trong ta, và gánh nặng tương lai làm ta không dám ngơi nghỉ…
Những điều đó tạo thành nơi chúng ta một thói quen xa rời hiện tại, và
đánh mất cuộc sống của chính mình, bởi vì cuộc sống chính là hiện tại.
Đã đến lúc chúng ta phải học biết cách sống trong hiện tại để có thể cảm
nhận, tận hưởng được niềm vui và hạnh phúc trong cuộc sống này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét