Hạnh phúc không thể cạn khi ta biết sẻ chia

Nhìn cách sinh hoạt của giới trẻ hiện nay lại khiến tôi suy ngẫm nhiều về giá trị của cuộc sống. Cách họ đi bar rồi chìm đắm trong tiếng nhạc chói tai, men rượu nồng nặc cùng ánh đèn tù mù. Sống ban đêm rồi ngày lại dậy muộn. Nhìn các bạn  đi học mà lúc nào cũng mệt mỏi vì ngủ không đủ cộng với việc uống nhiều chất cồn mà tôi thấy chua chát. Sao họ còn trẻ mà nhìn chẳng có chút nhiệt huyết và sức sống nào vậy? 
 
Đến lớp quẩn quanh cũng chỉ là những câu chuyện váy áo hàng hiệu, son môi đắt tiền rồi quán bar, quán cà phê nào mới mở khiến tôi thấy chán ngán. Các bạn kiếm được tiền rồi tiêu thế nào đương nhiên không phải việc của tôi rồi. Chỉ là tôi thấy tiếc khi thấy các bạn đã bỏ lỡ quá nhiều điều. Tiếc vì các bạn không biết trân trọng những thứ mình đang có như sức khỏe và tuổi trẻ.
 
Tôi bất giác nhớ lại câu chuyện về vị bác sĩ người Singapore đã từng làm lay động cộng đồng mạng về câu chuyện cuộc đời của mình hai năm trước. Năm bốn mươi tuổi, anh đã trở thành một nhà triệu phú. Tưởng như có trong tay tất cả mọi thứ thì anh đột ngột biết tin mình mắc bệnh ung thư giai đoạn bốn. Ở những phút giây cuối đời anh đã nhận ra điều cả cuộc đời mình tìm kiếm ấy chính là chân hạnh phúc.
 
“Từ lúc trẻ, tôi là một sản phẩm đặc trưng của xã hội ngày nay, một sản phẩm khá thành công mà xã hội đòi hỏi. Hồi nhỏ tôi lớn lên trong một gia đình có mức sống dưới mức trung bình. Tôi được bảo ban bởi người xung quanh và môi trường rằng thành công thì hạnh phúc. Thành công có nghĩa là giàu có. Với suy nghĩ này, tôi trở nên cực kỳ ganh đua ngay từ nhỏ...
 
Tôi làm gì với mớ tiền dư thừa? Cuối tuần tôi tiêu khiển ra sao? Thông thường tôi đến tụ tập tại câu lạc bộ đua xe hơi. Tôi sắm riêng cho tôi một chiếc xe đua. Tôi làm gì sau khi có chiếc xe? Đến lúc mua nhà, xây cửa. Chúng tôi bắt đầu tìm kiếm đất để xây nhà nghỉ mát. Tôi đã sống cuộc đời như thế nào? Chúng tôi nghĩ rằng phải cần hòa nhập với những người giàu có, nổi tiếng. Chúng tôi bắt đầu giao tiếp với mỹ nhân, người giàu sang và danh tiếng, như hoa hậu thế giới hay người sáng lập mạng Internet.
 
Tôi đã có được mọi thứ trong cuộc sống, đến tột đỉnh của sự nghiệp và tất cả. Tôi nghĩ tôi đã chế ngự được mọi chuyện và đạt đến đỉnh vinh quang. Nhưng tôi lầm...

 
Điều mâu thuẫn là mọi thứ tôi có được - sự thành công, cúp thưởng, xe cộ, nhà cửa, tất cả những thứ mà tôi nghĩ đã mang hạnh phúc đến cho tôi; khi tôi xuống tinh thần, tuyệt vọng, không mang đến cho tôi niềm vui. Tôi chẳng thể ôm chiếc Ferrari mà ngủ. Chuyện đó không thể xảy ra.
 
Chúng không mang lại một sự an ủi nào trong những tháng cuối cùng của cuộc đời tôi. Vậy mà tôi đã tưởng những thứ này là hạnh phúc. Không phải vậy.
 
Càng tích tụ, càng có nhiều, tôi lại muốn nhiều hơn. Càng ham muốn, tôi càng trở nên mê muội. Như tôi đã đề cập trước đây, tôi muốn sở hữu nhiều hơn, đạt tới đỉnh vinh quang như xã hội muốn đào tạo chúng ta. Tôi trở nên mê muội đến nỗi mà chẳng còn việc gì thành vấn đề đối với tôi nữa.
 
Các em có cả tương lai sáng lạng phía trước với tất cả tài năng và nhiệt huyết. Tôi thử thách các em, ngoài bệnh nhân của mình, hiểu thêm rằng có nhiều người ngoài kia đang thật sự đau đớn, thật sự khó khăn, đừng nghĩ rằng chỉ có người nghèo mới phải khổ. Điều này không đúng. Những người nghèo khó vốn sẵn không có gì, họ dễ dàng chấp nhận. Do đó, họ hạnh phúc hơn các em và tôi. Nhưng có nhiều người đang đau khổ về tâm thần, thể xác, tình cảm, vật chất...
 
Họ có thật. Chúng ta lựa chọn làm lơ hoặc chúng ta không muốn biết đến sự hiện hữu của họ. Do đó đừng quên, khi các em được thành danh, hãy với tay đến những người cần sự giúp đỡ. Bất cứ việc gì các em làm điều có thể mang đến sự khác biệt lớn cho họ. Bây giờ tôi ở vị trí của người tiếp nhận, tôi hiểu rõ, thấy khác khi có người thật sự chăm lo, khuyến khích mình. Nhờ vậy mà tôi vẫn có thể nói chuyện với các em hôm nay.”
 
Đó là những lời chia sẻ đầy chân thành của vị bác sĩ tới các bạn sinh viên trong những năm tháng cuối đời của mình. Đọc lại những dòng chữ này các bạn có nhận ra điều gì không? Hạnh phúc đâu phải chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền mà ta đã làm được gì  trong những năm tháng ấy.
 
“Con nguời sinh ra không phải để tan biến đi như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra để in dấu lại trên mặt đất, in dấu lại trong trái tim người khác.”
 
Thứ để lại dấu ấn trong tâm trí của một người không phải là số tài sản kếch xù họ có mà chính là phẩm chất, đạo đức của họ. Chúng ta sẽ chỉ nói về một người siêu giàu có trong một, hai năm và nhiều nhất là ba năm. Và sau đó họ sẽ dễ dàng đi vào quên lãng. Nhưng ngược lại, với một người sống có đạo hạnh thì họ mãi sống ở trần thế và được người đời tưởng nhớ.
 
Ví như chúng ta không thể nhớ được ai là vị vua giàu có nhất lịch sử nước nhà. Nhưng ta sẽ không thể quên được vị quân vương Phật tử Trần Nhân Tông. Vị vua tâm đức, với một tinh thần nhập thế tích cực, dấn thân triệt để, đem đạo vào đời vì hạnh phúc của nhân quần xã hội và cũng là người thông hiểu tất cả giáo lý của Phật giáo.
 
Hay như Đức Phật – Người đã có trong tay tất cả mọi thứ mà cả đời chúng ta vẫn luôn theo đuổi và coi đó là hạnh phúc như mỹ nhân, tiền tài, sự nghiệp, danh vọng. Nếu Người cũng như chúng ta, sống mãi một cuộc đời đầy nhung lụa thì chắc chắn sẽ chẳng có mấy ai nhớ đến Người. Nhưng đã trải qua hàng ngàn năm, hình ảnh của Đức Phật vẫn hiện hữu trong mỗi chúng ta không hề phai mờ. Lý do vì sao?
 
Người đâu phải là người giàu có nhất vậy sao ta vẫn kính trọng và trân quý Người?
 
“Không có con đường dẫn đến hạnh phúc. Hạnh phúc chính là con đường.”
 
Sống một cuộc đời khổ hạnh và tìm ra con đường để giải thoát chính là thứ Người để lại cho thế gian này. Chúng ta nương theo đạo hạnh của Người để giác ngộ và hiểu được đâu là giá trị đích thực của cuộc sống. Những thứ vật chất hào nhoáng kia chỉ khiến ta hạnh phúc nhất thời chứ không thể khiến ta hạnh phúc mãi mãi. 
 
Chúng ta thường ngủ quên trên danh vọng và lãng quên đi ý nghĩa chân thật của cuộc sống. Thậm chí chúng ta còn nhẫn tâm dẫm đạp lên người khác để đạt được thành công cho bản thân mình. Đối với những con người “vật chất”,  nếu không tránh đường thì đáng bị đạp nát, bị đào thải chỉ là quy luật tự nhiên mà thôi. Để rồi, khi họ bừng tỉnh khỏi giấc mộng mới thấy ân hận nhưng có lẽ đã quá muộn.
 
Vị bác sĩ trẻ tuổi ấy dẫu sao cũng thật may mắn khi nhận ra được hạnh phúc thật sự của mình: “Điều thật sự mang lại cho tôi niềm vui trong mười tháng cuối cùng là tiếp xúc với người thân, bạn bè, những người chân thành chăm sóc tôi, cười và khóc cùng tôi. Họ có thể nhìn thấy sự đau đớn, chịu đựng mà tôi phải trải qua. Đây thật sự mang lại hạnh phúc cho tôi!”
 
Còn bạn, đã bao giờ bạn dừng một giây để nhìn lại cuộc sống của mình chưa?
 
Đừng để xã hội định hình cách sống cho bạn. Đừng để môi trường bắt các bạn phải làm gì. Hy vọng các bạn sẽ suy nghĩ lại và sẽ tự quyết định cuộc sống của chính các bạn. Không phải sống cho người khác mà là sống cho chính bản thân các bạn. Hãy sống một cuộc đời ý nghĩa và mang đến sự tốt đẹp cho người khác.
 
Các bạn hãy nhớ: Hạnh phúc thật sự không có được khi chỉ sống cho riêng mình.
 
“Hàng ngàn ngọn nến có thể được thắp sáng bởi một ngọn nến và cuộc đời của ngọn nến ấy không hề bị tàn lụi. Hạnh phúc không bao giờ cạn đi khi ta biết sẻ chia.”

Nguyễn Linh Chi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét