Lòng bao dung không chỉ có nghĩa là cho đi mà còn hơn thế nữa. Nó còn có
nghĩa là hợp tác với người khác. Hành động cao cả nhất của lòng bao
dung là nhìn vượt khỏi những nhược điểm và lỗi lầm của người khác, giúp
họ nhận ra giá trị vốn có của mình.
Người
bao dung thật sự là người phấn đấu để làm chủ chính họ. Những người như
thế mới có thể rộng lượng vì họ hiểu rằng cá nhân cần phải miệt mài làm
việc mới đạt được điều tốt. Họ nhân hậu, vì họ hiểu rằng những người cố
gắng đạt được mục tiêu là hiểu chính bản thân mình sẽ gặp nhiều khó
khăn trong quá trình này. Những người rộng lượng còn ân cần đối với cả
những ai có thái độ phớt lờ hay chỉ trích điều tốt. Họ hiểu rằng người
ta không thể cứ mãi phớt lờ, giả như không biết đến sự cần thiết của
điều tốt.
Những
ai trong đời chưa hề cố gắng phấn đấu vươn lên sẽ ít rộng lượng với
người khác, ngay cả khi họ tỏ ra bao dung. Chẳng bao giờ nhìn thẳng vào
những thiếu sót của bản thân, họ không thể cư xử với thiếu sót của người
khác bằng sự hiểu biết được. Họ là những người có tính bảo thủ.
Khi
chúng ta nhường nhịn trước một ý đồ sai trái nào đó thì sau đó, dù ta
có làm gì đi nữa vẫn cảm thấy không được hài lòng. Ta có thể cảm thấy
người khác vô ơn, không biết suy nghĩ hay thậm chí ích kỷ, nhưng vấn đề
thật sự là ta không nhận ra những toan tính ích kỷ của riêng ta. Nếu mục
tiêu chính trong đời ta là muốn đạt điều gì đó, thì bảo đảm rằng ta sẽ
không bao giờ đạt được bất cứ điều gì - những điều có giá trị lâu dài.
Khi
trao tặng một cách không toan tính nguồn lực của ta, bao gồm thời gian
và đức hạnh, ta nhận được nhiều hơn thế. Sự yêu thương và tôn trọng phải
được cho một cách không tính toán, do đó cũng không được đòi hỏi. Sự
hào hiệp thực sự được đo lường bằng thái độ cư xử tốt với mọi người.
Cùng san sẻ với nhau điều tốt là biểu hiện của một bản chất rộng lượng.
Những
điều quý báu ở đời là lòng thương yêu, sự bình yên và hạnh phúc. Cách
duy nhất để các báu vật này tăng lên là đem cho chúng đi. Thậm chí dù
chỉ có một chút ít những báu vật này, nếu đem cho, ta cũng sẽ thấy nó
sinh sôi. Ví dụ, nếu ta không có nhiều lòng kiên nhẫn nhưng cứ sử dụng
phần chút ít kiên nhẫn mình có, khả năng kiên nhẫn của ta sẽ tăng lên.
Tinh
thần bao dung làm gia tăng những gì ta có và đồng thời cho ta những gì
ta cần. Nếu hẹp hòi, bủn xỉn, ta mất rất nhiều; mọi thứ trong ta giảm
xuống. Khi bủn xỉn, người ta cố gom góp; họ bỏ sức tích cóp, nhặt nhạnh
được chừng nào hay chừng ấy, kể cả về tình cảm lẫn vật chất. Đôi khi, họ
đi đến những thái cực không lành mạnh, và điều cuối cùng của tất cả
những nỗ lực và gian khổ ấy là một sự nghèo nàn vô cùng về tinh thần,
với cảm giác trống vắng trong tâm trí và tình cảm.
Là
người, chúng ta có những nhu cầu tình cảm sâu sắc. Chúng ta không thể
thông qua việc tích cóp để thỏa mãn những nhu cầu tình cảm mà việc này
chỉ có thể thực hiện được thông qua sự rộng lượng thật sự.
Hãy
vẽ ra một chiếc cầu thang xoắn ốc - chiếc cầu thang của sự tha thứ.
Dưới chân cầu thang có một chiếc bao khổng lồ chứa đầy quá khứ của bạn.
Hãy vác nó lên để thấy rằng nó nặng nhường nào.
Hãy
nâng chiếc bao chất đầy những ký ức từ quá khứ ấy lên và bắt đầu mang
lên đỉnh của chiếc thang xoắn ốc. Chiếc bao ngày càng nặng hơn trên vai
bạn. Hãy nghĩ về những gì chứa bên trong chiếc bao - những thứ đã làm
cho chiếc bao trở nên nặng nề. Bạn có thể ném bớt đi được thứ gì?
Tiếp
tục leo lên... và suy nghĩ... Giờ thì bạn bắt đầu qua khúc quanh của
chiếc thang. Chiếc bao ngày càng nặng hơn. Hãy tiếp tục suy nghĩ cho đến
khi bạn quyết định muốn bỏ thứ gì trong bao. Hãy xem xét những sự kiện,
hoàn cảnh đã khiến bạn giận dữ hoặc đau đớn, xem xét những người có
liên quan. Rồi từ thâm tâm, bạn nói: "Tôi đã sẵn sàng để rời xa phần quá
khứ này của mình!".
Hãy lấy nó ra khỏi bao, và nhìn nó trong ánh sáng.
Hãy giữ nó ở đó một lúc. Rồi ném bỏ nó!
Hãy
quan sát phần quá khứ này của bạn rơi xuống chân cầu thang và khuất
khỏi tầm mắt. Lắng nghe tiếng vỡ thành ngàn mảnh vụn dưới chân cầu
thang. Rồi bạn tiếp tục leo lên, tiếp tục đi lên như thế. Suy ngẫm, từ
bỏ và tha thứ... cho đến khi bạn quyết định đi lên đỉnh cầu thang. Giờ
đây bạn đã sẵn sàng rời bỏ hoàn toàn. Giờ là lúc ném bỏ chính chiếc bao.
Việc
lưu giữ trong ký ức về một nỗi bất hạnh hay những việc không giải quyết
được của quá khứ thường gây ức chế và cản trở lối sống tích cực, hạnh
phúc của chúng ta. Chiếc cầu thang của sự tha thứ sẽ luôn luôn ở đó chờ
bạn leo lên khi nào bạn cần đến nó.
Mỗi
khi bạn thực hành bài tập này, gánh nặng của bạn sẽ trở nên nhẹ hơn.
Hãy làm những gì mà bạn có thể làm được cho ngày hôm nay. Bạn càng bớt
chất đồ vào túi, thì nó càng dễ trở nên nhẹ hơn. Rồi một ngày kia, sẽ
chẳng còn gì cần phải tha thứ nữa, và bạn sẽ bay lên với cảm giác nhẹ
tênh trong tâm hồn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét