Người biết sống thì phải biết giữ cái miệng

Mỗi người cứ thích nói chuyện của người khác, hay thích đem chuyện người ra mà bàn tán, thì có ngày sẽ không có ai thèm nói chuyện với mình. 

Điều này có thể thấy qua câu chuyện cây chổi lông gà sau đây:
Có một cô gái độc thân rất xinh và duyên dáng, tuy nhiên khi cô đi đến đâu cũng bị mọi người né tránh và không dám tiếp xúc.


Một lần khi cô ra chợ, thì gặp những người trong xóm đang đứng nói chuyện vui vẻ, cô lại gần và nói: “Chào các chị, sao đi chợ mà không rủ em vậy?”.

Thấy vậy mọi người vội vàng tránh ra mà chẳng nói một lời, cô tự nhủ: “Mọi người làm sao thế nhỉ, thấy mình là bỏ đi.”.
Cô tiếp tục vào chợ, thấy có hai người phụ nữ gần nhà đang hăng say nói chuyện gì đó, cô gái đến hỏi: “Hai chị có vẻ như đang bàn chuyện gì vui nhỉ?”.

Cả hai liền nháy mắt nhau: “Thôi mình về, lát nói qua điện thoại nữa nhé”. Khi đi xong một bà còn nói khẽ với người kia: “Sao tôi ghét cái cô này thế không biết, mà chị cũng phải cẩn thận cái miệng của nó đó.”.

Cô gái dường như chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, thầm nhủ: “Trời ơi, sao mọi người xa lánh mình như thế, mình có ác ý gì đâu chứ.”.

Một hôm buồn và thất vọng, cô đi ngang chùa tìm thầy Trụ trì nhằm giải bày mọi chuyện.

Thầy Trụ trì hỏi: “Con có chuyện gì cứ tình thật nói hết, phải nói một cách thành thật để ta nghe, may ra ta mới có cách giúp con.”

Sau một hồi giải bày tâm sự, cô nói: “Con đã kể hết tất cả rồi thưa thầy, đó là sự thật”.

Vị thầy nói: “Vậy ngày mai, từ nhà con lên đây, hãy mang theo một cây chổi lông gà và cứ ngắt lông gà thả theo dọc đường cho đến khi nào tới chùa thì thôi.”

Cô gái hỏi: “Dạ, thưa thầy có phải làm như thế thì mọi người sẽ hết xa lánh con phải không?”

Hôm sau, khi đã làm đúng những gì mà vị thầy dặn dò, cô gái lại vào tìm gặp để thưa chuyện: “Dạ bạch thầy, con đã thực hiện xong những điều thầy chỉ dạy”.

Vị thầy đáp: “Đó mới là bước đầu thôi con, bây giờ tiếp theo con hãy đi theo con đường khi nãy và nhặt hết toàn bộ số lông gà mà con đã rãi vào đây cho ta, khi ấy mọi chuyện mới ổn”.

Cô gái ngạc nhiên: “Dạ nhưng làm sao có thể nhặt được hết ạ, cố gắng lắm cũng chỉ có thể nhặt được một số ít. Nãy giờ có lẽ gió đã thổi bay lông gà hết rồi”.

Thầy cười nói: “Con hãy thử gắng tìm cách nào khác xem”.
Nét mặt cô gái trở nên căng thẳng: “Việc này rất khó và con không thể thực hiện được thưa thầy. Hãy cho con làm một việc khác được không.”

Vị thầy giải thích: “Con thấy không, những chuyện mà con nghe được của mọi người dù tốt, dù xấu con đều đi kể lại hết người này đến người khác ở khắp nơi khắp chốn một cách ngốc nghếch. Điều đó khác gì những chiếc lông gà đã rãi đi, liệu con có thu hồi chúng lại được không ?”

Cô gái ái ngại nói : “Dạ không thể thưa thầy.”

Vị thầy bình thản chỉ thẳng vấn đề: “Đó chính là lý do vì sao mọi người xa lánh con đó con. Họ không dám nói chuyện với con nữa. Thế nên từ nay về sau, trước khi con muốn nói bất cứ điều gì, thì hãy nhớ mà thận trọng lời ăn tiếng nói của mình”.

Đôi khi chỉ vì vui miệng trong chốc lát, mất chánh niệm chúng ta không làm chủ được ngôn ngữ của mình, khiến người khác họ rất khó chịu. Lâu ngày thành thói quen khó bỏ, thế là tự mình tạo một hố sâu cách ly với mọi người xung quanh.

Có một điều chúng ta dễ nhìn nhận, là người đời thường thích nghe ai đó kể chuyện Đông chuyện Tây, thế nhưng khi nghe rồi họ lại không thích người đã “nhiều chuyện”. Bởi vậy với mọi người, nếu gặp ai mà nhiều chuyện thì họ sẽ sợ liên lụy bản thân mà tìm cách tránh xa…!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét