Hãy bảo vệ
thời gian, nó chính là cuộc sống của bạn. Câu hỏi không phải là "Bạn bận
rộn đến đâu?" mà là "Bạn bận rộn vào những việc gì?"
Tôi giờ đây quan tâm tới thời gian hơn bao giờ hết. Nó là một điều gì đó mà khi bước vào tuổi ngũ tuần khiến bạn như vậy, tôi đoán thế.
Tôi giờ đây quan tâm tới thời gian hơn bao giờ hết. Nó là một điều gì đó mà khi bước vào tuổi ngũ tuần khiến bạn như vậy, tôi đoán thế.
Tận sâu thẳm bên trong, tôi cảm nhận được gần như một cách sâu sắc rằng mình chỉ còn lại một khoảng thời gian hạn hữu nữa thôi, và cái cảm giác ấy thâm nhập vào mọi việc tôi làm và chi phối cách phản ứng của tôi trong mọi thời khắc. Tôi đã ý thức và trân trọng nhiều hơn với mỗi bài học kinh nghiệm, mỗi buổi sáng thức dậy (trời, tôi vẫn còn đang được ở đây; tôi lại có một cơ hội khác ngày hôm nay để hoàn thiện những gì sai trước đó). Tôi cố gắng đón nhận tất cả mọi cảm giác ấy, thậm chí cả những khi chúng tiêu cực, và xem nó có quan hệ thế nào với những việc tôi đã làm trước đó: tôi tin rằng không một điều gì là nằm ngoài tầm kiểm soát của bản thân bạn.
Cái mà tôi biết chắc chắn đó là việc bạn sử dụng thời gian ra sao nói lên con người bạn là như thế nào.
Tôi cố gắng để không phí phạm thời gian - vì tôi không muốn để phí phạm bản thân mình. Tôi cố gắng để những người với tinh thần ảm đạm không chiếm bất kể một chút thì giờ nào của tôi. Tôi đã rút ra được điều đó bằng một bài học đau đớn, sau khi đã cho đi hàng giờ của bản thân và thời gian, mà thực chất là một khi bạn nghĩ về nó. Kinh nghiệm dạy tôi rằng nếu bạn để bản thân bị cuốn sâu vào những rắc rối, nan giải của những người như thế, thì sự u ám trong họ sẽ đổ bóng nơi ánh sáng mà bạn cần cho bản thân và cho những người khác.
Tôi tin rằng giành cho bản thân bạn những khoảng thời gian để chỉ tồn tại mà không sống là cần thiết để hoàn thành sứ mạng làm một con người. Với tôi đó là những ngày Chủ Nhật. Đôi khi đó là ở nhà cả ngày trong bộ đồ ngủ, đôi khi đó là những buổi lễ nhà thờ dưới các tán lá, gần gụi với cỏ cây thiên nhiên...phần lớn mọi khi tôi chẳng làm gì cả - những việc lặt vặt, tôi gọi thế - và để cho cơ thể và trí óc tôi xả hơi sau sáu ngày bị dội bom tinh thần không ngừng nghỉ.
Thật vậy, nếu tôi không làm như thế, tôi sẽ bị nổ tung mất, trong một cơn suy sụp tinh thần kinh khủng. Và mỗi khi tôi để lỡ một ngày Chủ Nhật, tôi nhận thấy tính khí của mình thay đổi một cách rõ rệt trong cả tuần còn lại. Tôi tin chắc rằng bạn không thể cho và cho đi mãi mà không nhận lại chút gì cho bản thân cả.
Kết cục là bạn sẽ trở nên trống rỗng, hoặc nếu đỡ hơn, là bạn sẽ không làm được nhiều điều như bạn có thể cho bản thân, gia đình và công việc của mình. Hãy nạp đầy năng lượng cho bản thân mình, và vì bản thân mình trước. Và nếu bạn nghĩ rằng bạn không có thời gian để làm việc đó, thì có nghĩa là bạn đang thực sự nói rằng, "Tôi chẳng có cuộc sống nào để sống và dành cho bản thân mình cả." Và nếu như bạn không có cuộc sống nào để dành cho chính mình, thì tại sao bạn lại ở đây?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét