Nhớ Quê Nhà

Cho tôi quay về lại tuổi thơ
Thuở đi chân đất còn dại khờ
Sáng đun khói bếp chiều lên rẫy
Quê nghèo khoai sắn vậy mà hay

<!-- more -->

Ngày đó cha già làm chai tay
Nuôi đàn con trẻ còng lưng gầy
Mẹ cũng tảo tần bao hôm sớm
Nhọc lòng bươm chải từng bát cơm

Vách nhà mái còn buộc dây rơm
Quà vặt nắm xôi như thằng Bờm
Con đông anh chị em thiếu thốn
So bì thua thiệt bạn cùng thôn

Tôi nhớ canh cà cá kho môn
Xúm xích ăn chung để sinh tồn
Góc bếp tuy nhỏ nhưng đầm ấm
Có tiếng cười đùa quyện yêu thương

Giờ đây khôn lớn đứa tha phương
Cha mất cảnh xưa chỉ vô thường
Nay mẹ già nua con mỗi nẽo
Chạnh lòng kỷ niệm mãi mang theo

Con kênh quê nhà vẫn trong veo
Vài con cá ẩn sau cánh bèo
Nỗi niềm rung cảm nơi tiềm thức
Ruột rà máu mủ nghĩa keo sơn

Ở nơi xứ người chỉ thân đơn
Nhớ lại tuổi thơ như giận hờn
Bao năm lưu lạc miền đất khách
Đâu nữa gia đình có gì hơn !

Tác giả : Nguyễn Tâm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét