Tôi không bao giờ quên đêm đó, cách đây ít năm, khi ông Marcon J.Douglas
theo học một trong những lớp giảng của tôi. Dưới đây là chuyện do ông
kể cho tôi nghe.
Gia đình ông gặp tai hoạ liên tiếp. Lần đầu, đứa con gái cưng của ông,
mới năm tuổi, bất ngờ chết. Hai vợ chồng ông tưởng không sao chịu nổi
cảnh tử biệt. Mười tháng sau, ông bà lại bỏ một đứa con gái nữa, sanh
mới được năm ngày.
<!-- more -->
Hai cái tang liền nhau, thật là quá đau đớn. Ông mất ngủ, mất ăn, cũng
không nghỉ ngơi được nữa. Thần kinh của ông xúc động quá mạnh, niềm tin
vào cuộc sống tiêu tan. Sau cùng ông đến bác sĩ khám bệnh. bác sĩ này
thì cho thuốc ngủ, bác sĩ kia thì khuyên du lịch. Ông thử cả hai, nhưng
đều vô hiệu. Cơ thể ông như bị kẹp vào một chiếc kìm, mà hai mỏ kìm mỗi
ngày một siết chặt lại.
Ông kể: "Nhưng cũng may, tôi còn một đứa con trai bốn tuổi. Nhờ cháu,
tôi tìm được giải pháp cho tình thế bi thảm đó. Một buổi chiều, trong
khi tôi ngồi than thở một mình, cháu bảo tôi: "Ba ơi, đóng cho con chiếc
tàu, ba nhé!". Tôi không buồn đóng tàu chút nào, mà cũng không buồn làm
một việc gì cả. Nhưng cháu nằng nặc đòi cho kỳ được. Tôi đành phải chiều cháu.
Đóng chiếc đồ chơi đó, mất khoảng ba giờ. Lúc đóng xong, tôi nhận thấy
kể từ mấy tháng nay, lần đó tôi mới được hưởng ba giờ bình tĩnh và thanh
thản tâm hồn.
Nhờ sự tình cờ ấy mà tinh thần tôi ra khỏi cõi mê man và bắt đầu suy
nghĩ được một chút. Trước kia óc tôi quay cuồng, có nghĩ ngợi được gì
đâu. Tôi nhận thấy rằng trong khi bận làm một việc nào, cần phải tính
toán, nỗi lo buồn khó mà tồn tại được. Trong trường hợp của tôi, công
việc đóng tàu đã thắng nỗi buồn của tôi. Cho nên tôi quyết định kiếm
việc mà làm để khỏi ngồi không.
Ngay đêm đó, tôi đi khắp phòng này sang phòng khác, lập một bảng kê
những việc cần phải thi hành. Có biết bao đồ đạc phải sửa lại: tủ sách,
bậc thang, của sổ, mái gió, quả nắm cửa, ống khoá, vòi rỉ nước. Thật là
lạ lùng, trong hai tuần lễ, tôi kê ra được 242 công việc sửa chữa phải
làm.
Trong hai năm nay, tôi đã sửa chữa gần hết những công việc nhà đó. Hơn
nữa, tôi lại còn làm nhiều việc giúp đỡ người khác, thành ra cuộc đời
tôi được hạnh phúc hơn. Mỗi tuần tôi bỏ ra hai đêm theo lớp học dành cho
người lớn ở New York. Tôi giúp việc xã hội trong thành phố, làm hội
trưởng hội phụ huynh. Tôi dự hàng chục cuộc họp và quyên tiền giúp hội
Chữ thập đỏ và còn nhiều hoạt động khác nữa. Bây giờ tôi bận việc tới nỗi không có thời giờ để buồn lo.
Bận rộn để không có thời gian buồn đau, đó một trong những phương thuốc kỳ diệu để chữa đau buồn.
Sưu tầm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét