Vì ta nên lụy đến người…

Kính gửi chị Hạnh Dung, 

Đời em lận đận về tình cảm. Chia tay một lần năm 22 tuổi, em tưởng mình đã gục ngã không thể đứng dậy được nữa.
<!-- more --> 
Sau đó, em gặp một người rồi dần gượng dậy được nhờ sự chăm sóc và tình cảm của người ấy. Anh rất thương em, nhưng đến khi tình cảm gắn bó khăng khít thì anh nói thật với em là anh đã có gia đình ở quê và hai con. Em sốc đến nỗi uống thuốc tự tử, phải vào bệnh viện cấp cứu. Những ngày em ở bệnh viện, anh túc trực chăm sóc em, hứa sẽ ly hôn vợ để cưới em. 

Giờ thì em đã về nhà, tâm trạng rối bời. Những ngày nằm nhà dưỡng sức, em nghĩ lại thấy chỉ do em quá lụy người ta thôi, chứ bản chất anh là người tốt, lúc đầu anh muốn giúp em vui vẻ yêu đời trở lại, rồi mới dần nảy sinh tình cảm. Nhưng giờ bắt anh ly hôn, tan vỡ gia đình, em thấy áy náy và chắc không thể hạnh phúc trọn vẹn được. Em không biết phải tính sao…

Trần Thị Thảo (TP.HCM)

                                 ****************
Trả lời tư vấn của Chuyên Viên Hạnh Dung :

Em Thảo mến,


Đầu tiên là chúc mừng em qua cơn nguy biến. Ai trong đời cũng có lúc nông nổi, mù quáng. Giờ em có thể đã bình tĩnh hơn, biết quý trọng cuộc sống của mình hơn. Hãy cố gắng đứng trên đôi chân của chính mình, vì cuộc đời em là của em, không thể vì ai hay vì một nỗi thất vọng nào đó mà vứt bỏ cuộc đời mình như thế.

Qua thư, thấy em là người sống nặng về tình cảm. Trước việc em quá lụy, đến mức tự hủy mình như thế, người đàn ông vừa thấy mình có phần lớn trách nhiệm, vừa thấy lo lắng, phải cứu sống em, nên mới sinh ra chuyện “hứa” kia, chứ có thể tình cảm với em cũng như đối với gia đình chưa phải là động lực chủ yếu của lời hứa đó. Nay em đã thoát tay tử thần, cũng là lúc hai bên cần đong đếm lại tình cảm của mình. Người có thể chủ động đề nghị xóa bỏ lời hứa, một cách cao thượng và hợp tình hợp lý là em. Nếu em làm được như vậy, một gia đình sẽ thoát cảnh tan vỡ, hai đứa trẻ sẽ không phải mất cha, một người phụ nữ không mất chồng. Và hơn hết, có một người đàn ông biết ơn em, thương yêu trân trọng em hơn vì em đã không ràng buộc người ta vào một trách nhiệm mà người ta chưa sẵn sàng tiếp nhận. Nếu tiếp tục dấn tới, em có thể sẽ có chồng, nhưng theo đó là một nỗi day dứt triền miên, chưa chắc đã khiến đời sống hôn nhân của em được hạnh phúc.

Can đảm nói lời từ chối, chia tay vào lúc này, tất nhiên là khó lắm và cả đau khổ nữa. Nhưng nỗi khổ cũng như niềm vui, hạnh phúc… đều là của mình, đều là những trải nghiệm của cuộc đời này. Đừng để mình gục ngã trong đau khổ. Đã một lần chạm đến bờ bên kia của sự sống, mong em dũng cảm đứng lên, dứt bỏ những mối dây cột mình với dằn vặt khổ đau, để thanh thản bước đi và đón chờ những niềm vui mới.

Phụ N Online

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét