Bây giờ mấy chị em tôi đều đã trưởng thành, có công việc và gia đình ổn
định. Nhiều lúc gặp nhau cùng kể chuyện ngày còn nhỏ, đều ngỡ ngàng nhận
ra ai cũng từng rất cô đơn trong chính mái nhà tuổi thơ của mình...
Ba tôi là viên chức, mẹ ở nhà nội trợ. Cuộc sống tương
đối đầy đủ. Nhưng có mối lo toan vô hình đè nặng lên đầu những đứa trẻ
đang tuổi ăn tuổi lớn, có những khoảng trống trong tâm hồn mà mãi sau
này mình mới hiểu hết. Ba thường ít khi có mặt ở nhà. Công việc và những
mối quan hệ giao tế đẩy ông đi từ sáng đến khuya, về đến nhà thường đã
say rồi. Những cơn say của ba ám ảnh chúng tôi từ lúc còn chưa biết suy
nghĩ cho đến tận khi đã khôn lớn. Nếu say ít, ba thường bảo chúng tôi
mang bài vở ra hỏi, kiểm tra chúng tôi về trường lớp, về vô vàn những
thứ khác mà khi tỉnh táo ba chưa bao giờ để tâm tới. Rồi ông đập bàn,
quăng tập, ông la mắng chúng tôi dốt nát, là đồ bỏ đi... Còn nếu đã say
mèm, ông sẽ đập phá đồ đạc trong nhà với bất kể lý do gì. Có khi là hất
đổ cả mâm cơm.
Mẹ chăm lo cho lũ con chắc là rất vất vả. Bởi vì vậy hay do không có thói quen mà mẹ ít khi nào âu yếm hay nựng nịu con. Bây giờ nghĩ lại tôi cũng không sao nhớ được lần cuối được mẹ ôm vào lòng là lúc nào. Ngay cả việc cầm tay mẹ, được mẹ tết tóc hay xoa lưng... cũng là điều xa xỉ. Mẹ cho chúng tôi ăn học, lo lắng khi chúng tôi đau bệnh, nhưng chúng tôi thiếu hẳn sự trìu mến từ bàn tay mẹ, hiếm hoi những lời dịu ngọt khuyên răn. Mà chỉ là...
Mẹ thường la chúng tôi dù lỗi rất nhỏ, dù có mặt bạn bè
hay người ngoài nào cũng vậy. Những cái tội của chúng tôi được mẹ nhớ
rất lâu, và mỗi khi có một sự cố gì đó mẹ mang ra nhắc lại, kể lể hàng
giờ liền. Những cái lỗi mà bất kỳ đứa trẻ nào cũng trải qua đó trở thành
sai phạm tày trời qua cách kể tội của mẹ. Nó thành nỗi mặc cảm đầy tự
ti và giày vò, theo chúng tôi mỗi bước chân ra đời. Chúng tôi hoang mang
tự hỏi trước mỗi thất bại của mình: “Hay mình không ra gì thật như mẹ
từng nói?”.
Mấy chị em tôi lớn lên, giấu kín nỗi buồn khổ vào lòng.
Mỗi khi gặp chuyện khó khăn hay đau đớn vì bị tổn thương gì đó, chúng
tôi chia sẻ với bạn bè, cảm thấy mình già dặn và từng trải một cách khó
hiểu. Và mừng đến thắt lòng mỗi khi có người lớn nào đó tỏ ra quan tâm,
âu yếm.
Viết nên câu chuyện của chị em tôi, để mong các bậc làm cha mẹ
nên dành cho con sự quan tâm và yêu thương mà chúng cần, chứ không phải
chỉ ăn ngon, mặc đẹp, học trường xịn là đủ. Đừng để con mình phải cô đơn
như chúng tôi đã từng...
Hoàng My
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét