"Nhận trầu cau rồi có... bỏ được không?”

Ăn hỏi được hai hôm tôi đã mếu máo về mách: “Mẹ ơi, nhận trầu cau rồi có bỏ được không?”. Mẹ thoáng tái mặt rồi....bình thản nói: “Đến cưới rồi còn bỏ được mà. Thế có chuyện gì?”

  Tôi liền tuôn ra một tràng: “Bất đồng quan điểm, con thấy tủi thân quá. Cùng cánh con gái chơi với nhau, con có phải thuộc dạng không ai muốn nhìn đâu mà sao anh ấy... Con muốn lên Tam Đảo chụp ảnh cưới hoành tráng vậy mà anh nói không cần thiết, vào studio chụp cũng được, rồi còn nhiều khoản khác nữa. Anh ấy có cưới nhiều vợ đâu mà keo kiệt thế!...”
 
Mẹ cười: “Con chưa thấy gương anh Hải hàng xóm à? Chơi sang, chơi trội, thuê xe đưa đón, làm gì cũng phải “ra hồn” cuối cùng một năm sau hùng hục "cày cuốc" mới vừa trả hết nợ đấy. Phải biết sống hợp với hoàn cảnh của mình. Thành là đứa biết nghĩ, mẹ tin nó không “đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành”. Bình tĩnh nghĩ lại đi con!”. 
 
Thế rồi chúng tôi có buổi nói chuyện thật lâu. Tôi thêm hiểu về anh và bắt đầu học định hướng cho tương lai.
 
Anh vốn phải tự lập từ sớm nên rất thực tế, không thích những gì hào nhoáng, phù phiếm. Sống với nhau quan trọng là cái tình và phải biết chọn lựa để cuộc sống được hài hoà, nếu để đồng tiền sai khiến thì chúng ta sẽ bị mờ mắt. Anh không muốn tiêu quá mức những gì mình kiếm được để rồi cứ phải chạy theo nợ nần.
 
Tôi suy nghĩ suốt đêm rồi cũng nhận ra vấn đề và quyết định dè sẻn hơn.
 
Về ảnh cưới, không ít bạn bè cũng nói hình quá nhiều, album quá dày tạo cảm giác nặng nề và chán cho người xem. Sau cưới một thời gian cũng chả mấy khi thích hoặc có thời gian lật hình cưới ra xem nữa. Quan trọng là lưu lại được cái thần và khoảnh khắc hạnh phúc là được.
 
Sau đám cưới vợ chồng tôi sắm máy ảnh và dành… nửa năm trăng mật, cuối tuần tranh thủ dắt nhau đi các nơi du lịch, chụp những kiểu ảnh chung, thấy ý nghĩa hơn nhiều, thỉnh thoảng dành thời gian ra ngắm nghía và khoe bạn bè.
 
Nhẫn cưới của chúng tôi cũng rất đơn giản, không mặt đá vì đó đơn thuần chỉ là cái để nhắc nhở nhau rằng, khi về chung sống phải lấy chữ nhẫn làm đầu. Song đồ dùng cho cuộc sống sau này thì phải là đồ tốt, có thương hiệu. Đó cũng là một cách tiết kiệm.
 
Và qua nhiều năm, nhờ những gì anh chỉ bảo, tôi đã chín chắn hơn. Tôi tự thấy mình có đủ và cảm thấy rất hạnh phúc.
 
Mong rằng các bạn chuẩn bị bước vào ngưỡng cửa hôn nhân sớm ngộ ra kịp thời như tôi và chúc các bạn sẽ có cuộc sống hôn nhân viên mãn.

Nguyễn Thị Kim Thoa (KimThoa142857@gmail.com) 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét