Cả khi không được học một phương cách nào để sống cùng thất bại thì ta cũng hiểu: ta chỉ thực sự thất bại khi bỏ cuộc.
Nguyễn Ngọc Long
- Tôi có 6 năm hiếm muộn với những ngày dài lê la ở
bệnh viện phụ sản. Thụ tinh đặt phôi mấy lần thất bại.
Tủi thân. Tủi nhục. Và cô đơn. Muốn buông xuôi tất cả nhưng vẫn cố gắng sống vì bố mẹ. Tình cờ đọc về bé Nhân Ái bị bỏ rơi rồi mất trong bệnh viện, nhớ ánh mắt bé bỏng thấy nghẹn lòng. Mình tham gia quyên góp làm từ thiện mang sang chùa Tứ Kỳ ủng hộ rồi thắp hương cho bé Nhân Ái. Thấy lòng thanh thản hơn. Rồi khi không hy vọng gì nữa thì tình cờ phát hiện mình đã có thai tự nhiên. Hạnh phúc ngập tràn. Được làm mẹ là điều kỳ diệu nhất mà mình được trải nghiệm! (chia sẻ của bạn bạn Mai Liên)
Tủi thân. Tủi nhục. Và cô đơn. Muốn buông xuôi tất cả nhưng vẫn cố gắng sống vì bố mẹ. Tình cờ đọc về bé Nhân Ái bị bỏ rơi rồi mất trong bệnh viện, nhớ ánh mắt bé bỏng thấy nghẹn lòng. Mình tham gia quyên góp làm từ thiện mang sang chùa Tứ Kỳ ủng hộ rồi thắp hương cho bé Nhân Ái. Thấy lòng thanh thản hơn. Rồi khi không hy vọng gì nữa thì tình cờ phát hiện mình đã có thai tự nhiên. Hạnh phúc ngập tràn. Được làm mẹ là điều kỳ diệu nhất mà mình được trải nghiệm! (chia sẻ của bạn bạn Mai Liên)
- Ngày sinh viên, em được quản lý quỹ tài chính
của HSV trường và nhiều việc quan trọng khác. Việc nổi tiếng sớm nhưng
thiếu kinh nghiệm đã dẫn tới một sai lầm nghiêm trọng và một thất bại
nặng nề đối với em. Em đã suy sụp, trốn tránh thực tại và về quê trong
vài ngày. Một người bạn đi về quê và nói tới một câu chuyện và chỉ cho
em con đường cần phải đi. Phải rất lâu sau em mới vượt qua chuyện đó
được. Nhưng quan trọng là em đã dám đối mặt với sai lầm đó và giải quyết
vấn đề. Lúc vấp ngã, rất cần một người bạn lớn ở bên ta. Không phải là
cái phao nhưng sẽ là tảng đá để ta dựa vào. Nghỉ ngơi và tìm đường đi
tiếp (chia sẻ của bạn Phạm Thị Giang)
- Năm học 11, vì lý do hoàn cảnh khó khăn và hiểu
nhầm ý các thầy cô, em đã tham gia cuộc thi Olympic của các trường
chuyên mà không nộp tiền tham gia. Chi phí các bạn đóng là 150.000 đồng.
Sau đó, các thầy cô lên án và trách mắng vì sao không nộp tiền. Đó là
lần đầu tiên em thất bại khi không thể trình bày lý do. Nước mắt là giải
pháp em chọn. Và em cảm thấy mình thật rẻ khi được nghe câu "Việc làm
của em không phải là học sinh của trường này". Em cảm giác giá trị của
mình chỉ đáng 150.000 đồng. Suy nghĩ tự tử xuất hiện trong đầu nhưng em
sợ gia đình càng khó khăn khi em chết đi nên không đủ dũng cảm thực
hiện. Từ đó, em nuôi một quyết tâm là sống cho đàng hoàng và học hành
đến nơi đến chốn để chứng minh cho thiên hạ thấy rằng chả có điều gì
giết được em. Cái cảm giác thất bại lúc đó quả thực rất tồi tệ và đến
giờ em cũng chưa bao giờ quên (chia sẻ của bạn Phấn Phấn).
Ban đầu, tôi đặt lại tựa chung cho 3 bài viết này là
"Tôi từng thất bại". Suy nghĩ một hồi, tôi sửa lại thành "Tôi từng thất
bại, nhưng chưa bao giờ bỏ cuộc". Đắn đo cân nhắc thêm một thời gian
nữa, tôi sửa lại lần nữa thành "Tôi từng vấp ngã, nhưng không bao giờ bỏ
cuộc".
Tại vì, cả 3 nhân vật chính trong bài - là 3 người phụ
nữ tôi cho rằng hết sức dũng cảm và giàu nghị lực, chưa bao giờ thất
bại. Cả bạn và tôi cũng thế. Chúng ta có thể được học hàng trăm hàng
nghìn cách để sống cùng thất bại, nhưng ngay cả khi không được học một
phương cách nào thì chúng ta cũng đều hiểu với nhau rằng: chúng ta chỉ
thực sự thất bại khi bỏ cuộc. Nếu không bỏ cuộc, bạn sẽ luôn là người
chiến thắng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét