Một người bắt đầu
bằng bài phát biểu của mình trước các bạn đồng môn bằng câu : “Một vài người gặt
hái được thành công và một số khác thất bại. Nhưng chỉ có Trời mới biết ai thành
công và ai thất bại!”
Có nhiều kiểu thành công và nhiều kiểu chiến thắng mà đôi khi chúng ta khó lòng nhận ra ngay được.
Trong tâm trí những người biết về cô thì Esther Kim là nhà vô địch thật sự với câu chuyện thật cảm động sau đây :
Trong trận đấu chọn người tham gia vào đội tuyển Olympic Mỹ ở môn Taekwondo, Esther đã thi đấu với người bạn thời niên thiếu của mình là Kay Poe. Esther đã thua trong trận đấu đó nhưng lại thắng ở tất cả các trận đấu khác và cô được lọt vào trận chung kết.
Bạn của cô, Kay Poe cũng đã thắng trong các trận đấu sau đó nhưng trong trận cuối cùng trước khi bước vào chung kết, tai nạn đã bất ngờ xảy đến với cô. Kay bị trật khớp gối và nằm vật xuống sàn đau đớn. Tuy đã được nắn lại khớp gối nhưng Kay vẫn rất đau và không thể đứng dậy để thi đấu tiếp. Suốt thời gian đó, Esther đứng bên ngoài sàn đấu không ngừng khuyến khích, động viên Kay cố đứng dậy để kết thúc trận đấu. Cuối cùng, Kay thu hết can đảm đứng dậy bằng một chân và rồi dành chiến thắng ở trận đấu đó.
Trận chung kết còn lại hai đối thủ là Kay Poe với một chân bị đau, và người bạn thân thiết thuở thiếu thời của mình là Esther Kim, nhưng chỉ có một người được chọn vào đội tuyển tham gia Olympic.
“Tôi đã nhìn bạn mình với cái chân đau trong khi cả hai chân tôi vẫn còn lành lặn và nghĩ rằng như thế là không công bằng”, Esther Kim kể lại. Sau khi cân nhắc và đắn đo rất nhiều, Esther đã đưa ra một quyết định hết sức khó khăn. Cô chấp nhận bỏ cuộc và nhường cho bạn mình trận đấu quyết định ấy. Cô tin rằng đến khi kỳ Olympic 2000 diễn ra, cái chân đau của Kay chắc chắn sẽ bình phục. Về phần mình, để cảm ơn bạn, Kay đã mua cho Esther một vé máy bay đến Sydney để xem và cổ vũ cho cô trong các trận đấu ở Olympic.
“Tham dự Olympic là ước mơ của hai chúng tôi. Tôi đã khóc khi đưa ra quyết định khó khăn đó”, Esther thổ lộ, nhưng cô cũng đã khám phá ra một điều quan trọng : “Tôi đã trao cho bạn mình ước mơ của tôi và đó cũng là lần đầu tiên tôi có cảm giác mình là nhà vô địch”. Esther Kim đã giành được một chiến thắng còn lớn hơn chiến thắng trên đấu trường : chiến thắng chính bản thân mình – và điều đó làm cho cô trở thành nhà vô địch thật sự.
Cha của Kay Poe đã nói rằng : “Nhà vô địch không nhất thiết phải là người giành được huy chương”. Đúng vậy! Đôi khi họ chính là người đứng cổ vũ nhiệt thành bên ngoài sàn đấu. Vì thành công và chiến thắng thật sự là chiến thắng nơi sâu kín nhất trong trái tim mỗi người. Những ai đã chiến đấu với chính mình và giành được chiến thắng như thế mới biết được ý nghĩa của hai từ “thành công”.
Trích từ "Đơn thuốc bình an cho tâm hồn" – Steve Goodier
Có nhiều kiểu thành công và nhiều kiểu chiến thắng mà đôi khi chúng ta khó lòng nhận ra ngay được.
Trong tâm trí những người biết về cô thì Esther Kim là nhà vô địch thật sự với câu chuyện thật cảm động sau đây :
Trong trận đấu chọn người tham gia vào đội tuyển Olympic Mỹ ở môn Taekwondo, Esther đã thi đấu với người bạn thời niên thiếu của mình là Kay Poe. Esther đã thua trong trận đấu đó nhưng lại thắng ở tất cả các trận đấu khác và cô được lọt vào trận chung kết.
Bạn của cô, Kay Poe cũng đã thắng trong các trận đấu sau đó nhưng trong trận cuối cùng trước khi bước vào chung kết, tai nạn đã bất ngờ xảy đến với cô. Kay bị trật khớp gối và nằm vật xuống sàn đau đớn. Tuy đã được nắn lại khớp gối nhưng Kay vẫn rất đau và không thể đứng dậy để thi đấu tiếp. Suốt thời gian đó, Esther đứng bên ngoài sàn đấu không ngừng khuyến khích, động viên Kay cố đứng dậy để kết thúc trận đấu. Cuối cùng, Kay thu hết can đảm đứng dậy bằng một chân và rồi dành chiến thắng ở trận đấu đó.
Trận chung kết còn lại hai đối thủ là Kay Poe với một chân bị đau, và người bạn thân thiết thuở thiếu thời của mình là Esther Kim, nhưng chỉ có một người được chọn vào đội tuyển tham gia Olympic.
“Tôi đã nhìn bạn mình với cái chân đau trong khi cả hai chân tôi vẫn còn lành lặn và nghĩ rằng như thế là không công bằng”, Esther Kim kể lại. Sau khi cân nhắc và đắn đo rất nhiều, Esther đã đưa ra một quyết định hết sức khó khăn. Cô chấp nhận bỏ cuộc và nhường cho bạn mình trận đấu quyết định ấy. Cô tin rằng đến khi kỳ Olympic 2000 diễn ra, cái chân đau của Kay chắc chắn sẽ bình phục. Về phần mình, để cảm ơn bạn, Kay đã mua cho Esther một vé máy bay đến Sydney để xem và cổ vũ cho cô trong các trận đấu ở Olympic.
“Tham dự Olympic là ước mơ của hai chúng tôi. Tôi đã khóc khi đưa ra quyết định khó khăn đó”, Esther thổ lộ, nhưng cô cũng đã khám phá ra một điều quan trọng : “Tôi đã trao cho bạn mình ước mơ của tôi và đó cũng là lần đầu tiên tôi có cảm giác mình là nhà vô địch”. Esther Kim đã giành được một chiến thắng còn lớn hơn chiến thắng trên đấu trường : chiến thắng chính bản thân mình – và điều đó làm cho cô trở thành nhà vô địch thật sự.
Cha của Kay Poe đã nói rằng : “Nhà vô địch không nhất thiết phải là người giành được huy chương”. Đúng vậy! Đôi khi họ chính là người đứng cổ vũ nhiệt thành bên ngoài sàn đấu. Vì thành công và chiến thắng thật sự là chiến thắng nơi sâu kín nhất trong trái tim mỗi người. Những ai đã chiến đấu với chính mình và giành được chiến thắng như thế mới biết được ý nghĩa của hai từ “thành công”.
Trích từ "Đơn thuốc bình an cho tâm hồn" – Steve Goodier
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét