Cuộc sống hiện đại hối hả khiến con người bị cuốn theo nỗi lo cơm,
áo, gạo, tiền và có xu hướng thờ ơ với những số phận xung quanh. Đề cập
trực tiếp đến từng khía cạnh của sự vô cảm, “12 điều có thể và không
thể” đang tạo nên một cơn sốt trong cộng đồng mạng.
“12 điều có thể và không thể” sau khi được chia sẻ trên mạng xã hội
Facebook vào ngày 5/3 đã nhanh chóng lan truyền và tính đến thời điểm
này đã nhận được hơn 4000 lượt "like" cùng hàng trăm bình luận, chia sẻ.
Bằng cách đưa ra hai tình huống và hai cách hành xử mang tính đối lập, tác giả đã nêu bật một lối sống vô cảm, thờ ơ, hời hợt của một bộ phận người Việt. Và điều khiến chúng ta không khỏi bàng hoàng là những tình huống trong đó không hiếm gặp xung quanh chúng ta, thậm chí còn được nhiều người xem là... hết sức bình thường.
Bằng cách đưa ra hai tình huống và hai cách hành xử mang tính đối lập, tác giả đã nêu bật một lối sống vô cảm, thờ ơ, hời hợt của một bộ phận người Việt. Và điều khiến chúng ta không khỏi bàng hoàng là những tình huống trong đó không hiếm gặp xung quanh chúng ta, thậm chí còn được nhiều người xem là... hết sức bình thường.
Dưới đây là bản liệt kê “12 điều có thể và không thể” gây sốt trên Facebook:
“1. Người ta có thể dừng xe lại khá lâu chỉ để xem một vụ tai nạn nhưng lại không đủ kiên nhẫn để dừng xe khi đồng hồ giao thông vẫn đang báo đèn đỏ ở những giây cuối cùng…
2. Người ta có thể ngay lập tức kỷ luật và trừ lương nhân viên, thậm chí đuổi việc vì mắc lỗi gây thiệt hại không lớn lắm, nhưng lại thật khó làm thế với lãnh đạo cho dù có thiệt hại lớn hơn nhiều…
3. Người ta có thể nhậu nhẹt với bạn bè hàng giờ, nhưng lại không đủ kiên nhẫn và sẽ phát cáu nếu một trang web không mở được sau 10 giây…
4. Người ta có thể ngồi cả buổi với người yêu tâm sự mọi chuyện, rồi an ủi, sẻ chia… nhưng lại không đủ kiên nhẫn để nghe bố nói trọn câu: Dạo này bố thấy hơi mệt, khó thở và tức ngực lắm, hôm nào con rảnh đưa bố đi khám nhé…
5. Người ta có thể sẵn sàng “bo” cho một “chân dài” nào đó với số tiền không nhỏ, nhưng lại không thể cho bà lão ăn xin số tiền chỉ bằng 1/50 số tiền đó…
6. Người ta có thể gọi điện tâm sự với người yêu hàng ngày đến mấy chục phút, nhưng gọi cho bố thì họa hoằn lắm, và thời gian thì chưa bằng 1/10 so với khi gọi cho người yêu…
7. Người ta có thể mua cái váy tiền triệu và bao nhiêu đồ dùng đắt tiền nhưng không thể cho cô bé ôsin cái áo cũ đã lỗi mốt nhét trong góc tủ của mình…
8. Người ta có thể nghếch chân lên tận mặt cậu bé đánh giày chỉ vì đã bỏ ra 5.000 đồng để cậu bé hì hụi dưới chân mình và họ không thể biết rằng cậu bé đang mừng thầm vì trưa nay không phải nhịn đói…
9. Người ta có thể nhậu một bữa hết cả vài triệu, nhưng khi ra về, họ không quên mặc cả với bác xe ôm đến từng nghìn lẻ…
10. Người ta có thể mua lại cả một cái nhà xuất bản, nhưng lại không thể mua một cuốn sách.
11. Người ta có thể ngồi xe hơi sang trọng đến thăm làng trẻ mồ côi, nhưng họ lại không biết rằng bữa của các em trưa nay có những gì.
12. Người ta có thể hô hào rất hoành tráng trên truyền hình về chuyện chống kỳ thị với những người có AIDS, nhưng họ lại không dám cầm tay động viên một bệnh nhân AIDS trong bệnh viện”.
Ngoài việc đề cập đến căn bệnh vô cảm, “12 điều có thể và không thể” còn lên án một lối sống giả tạo và thực dụng. Người ta sẵn sàng lên mặt, xem thường những người có địa vị xã hội thấp kém mà không cần quan tâm đến việc họ đang phải cố gắng từng ngày mưu sinh. Người ta có thể khoác lên mình một lớp vỏ bọc hào nhoáng của sự giàu có và sang trọng, nhưng lại bỏ quên những giá trị nhân văn của cuộc sống. Mỗi một vấn đề được đề cập đến đều khiến chúng ta phải giật mình xem lại bản thân.
"Liều thuốc đắng" cho sự vô cảm
Chúng ta không thể phủ nhận rằng, những câu chuyện về sự vô cảm đang xuất hiện với mật độ khá nhiều trên các phương tiện truyền thông. Mới đây nhất là vụ tai nạn xảy ra vào ngày 13/2 trên đường Trần Hưng Đạo, thị trấn Phú Quốc, tỉnh Kiên Giang. Vụ tai nạn khiến người đàn ông đi xe máy bị thương nặng, máu chảy lênh láng. Trong lúc những người xung quanh đứng bàn tán và chỉ trỏ thì một ông Tây không ngại ngần chạy đến giúp người bị nạn cầm máu rồi đưa đi bệnh viện.
“1. Người ta có thể dừng xe lại khá lâu chỉ để xem một vụ tai nạn nhưng lại không đủ kiên nhẫn để dừng xe khi đồng hồ giao thông vẫn đang báo đèn đỏ ở những giây cuối cùng…
2. Người ta có thể ngay lập tức kỷ luật và trừ lương nhân viên, thậm chí đuổi việc vì mắc lỗi gây thiệt hại không lớn lắm, nhưng lại thật khó làm thế với lãnh đạo cho dù có thiệt hại lớn hơn nhiều…
3. Người ta có thể nhậu nhẹt với bạn bè hàng giờ, nhưng lại không đủ kiên nhẫn và sẽ phát cáu nếu một trang web không mở được sau 10 giây…
4. Người ta có thể ngồi cả buổi với người yêu tâm sự mọi chuyện, rồi an ủi, sẻ chia… nhưng lại không đủ kiên nhẫn để nghe bố nói trọn câu: Dạo này bố thấy hơi mệt, khó thở và tức ngực lắm, hôm nào con rảnh đưa bố đi khám nhé…
5. Người ta có thể sẵn sàng “bo” cho một “chân dài” nào đó với số tiền không nhỏ, nhưng lại không thể cho bà lão ăn xin số tiền chỉ bằng 1/50 số tiền đó…
6. Người ta có thể gọi điện tâm sự với người yêu hàng ngày đến mấy chục phút, nhưng gọi cho bố thì họa hoằn lắm, và thời gian thì chưa bằng 1/10 so với khi gọi cho người yêu…
7. Người ta có thể mua cái váy tiền triệu và bao nhiêu đồ dùng đắt tiền nhưng không thể cho cô bé ôsin cái áo cũ đã lỗi mốt nhét trong góc tủ của mình…
8. Người ta có thể nghếch chân lên tận mặt cậu bé đánh giày chỉ vì đã bỏ ra 5.000 đồng để cậu bé hì hụi dưới chân mình và họ không thể biết rằng cậu bé đang mừng thầm vì trưa nay không phải nhịn đói…
9. Người ta có thể nhậu một bữa hết cả vài triệu, nhưng khi ra về, họ không quên mặc cả với bác xe ôm đến từng nghìn lẻ…
10. Người ta có thể mua lại cả một cái nhà xuất bản, nhưng lại không thể mua một cuốn sách.
11. Người ta có thể ngồi xe hơi sang trọng đến thăm làng trẻ mồ côi, nhưng họ lại không biết rằng bữa của các em trưa nay có những gì.
12. Người ta có thể hô hào rất hoành tráng trên truyền hình về chuyện chống kỳ thị với những người có AIDS, nhưng họ lại không dám cầm tay động viên một bệnh nhân AIDS trong bệnh viện”.
Ngoài việc đề cập đến căn bệnh vô cảm, “12 điều có thể và không thể” còn lên án một lối sống giả tạo và thực dụng. Người ta sẵn sàng lên mặt, xem thường những người có địa vị xã hội thấp kém mà không cần quan tâm đến việc họ đang phải cố gắng từng ngày mưu sinh. Người ta có thể khoác lên mình một lớp vỏ bọc hào nhoáng của sự giàu có và sang trọng, nhưng lại bỏ quên những giá trị nhân văn của cuộc sống. Mỗi một vấn đề được đề cập đến đều khiến chúng ta phải giật mình xem lại bản thân.
"Liều thuốc đắng" cho sự vô cảm
Chúng ta không thể phủ nhận rằng, những câu chuyện về sự vô cảm đang xuất hiện với mật độ khá nhiều trên các phương tiện truyền thông. Mới đây nhất là vụ tai nạn xảy ra vào ngày 13/2 trên đường Trần Hưng Đạo, thị trấn Phú Quốc, tỉnh Kiên Giang. Vụ tai nạn khiến người đàn ông đi xe máy bị thương nặng, máu chảy lênh láng. Trong lúc những người xung quanh đứng bàn tán và chỉ trỏ thì một ông Tây không ngại ngần chạy đến giúp người bị nạn cầm máu rồi đưa đi bệnh viện.
Người phụ nữ bị tai nạn được 2 người nước ngoài sơ cứu.
Trước đó, vào tháng 11/2012, một phụ nữ
ngoài 25 tuổi bị tai nạn giao thông trên đường Phan Đình Phùng, phường
2, TP Đà Lạt, nằm bất tỉnh giữa đường. Và lúc ấy, không phải người Việt
mà lại là hai người khách nước ngoài xông xáo lao vào sơ cứu cho nạn
nhân trong lúc những người xung quanh còn mải đứng xem và bàn tán xôn
xao.
Những sự việc ấy cho thấy thực tế đắng lòng rằng, một bộ phận người Việt đang trở nên quá vô cảm. Trước những biến cố xảy ra xung quanh, miễn là nó không đụng chạm trực tiếp đến lợi ích cá nhân mình thì họ sẽ không thể hiện cảm xúc, sự quan tâm và càng không có chuyện ra tay giúp đỡ người bị nạn.
Tất nhiên, ta không thể phủ nhận mặt tích cực của thái độ vô cảm là sẽ mang lại cho những người sở hữu chúng một sự an toàn nhất định và tránh được phiền toái. Nhưng trong "thành lũy" của sự an toàn, họ đã gián tiếp làm mất đi tính “người” trong bản thân và tự tách mình khỏi cộng đồng.
Dù chỉ ra những điểm tiêu cực, "12 điều có thể và không thể" được lan truyền một cách mạnh mẽ trên mạng xã hội lại giống như một liều “thuốc đắng dã tật”. Nó khiến cho những con người đang mải mê chạy theo các giá trị bề mặt, những giá trị vật chất đơn thuần phải giật mình, phải dừng lại trong giây lát để suy ngẫm.
Hàng trăm bình luận bên dưới bài viết đã thể hiện nhiều ý kiến trái chiều. Thành viên Tuyen Vo tỏ thái độ đồng tình: “Biết làm sao được, đó là sự thật đang diễn ra hàng ngày trong xã hội của chúng ta. Dù có hơi “phũ” nhưng những điều này đều rất đúng và đáng suy ngẫm”.
Những sự việc ấy cho thấy thực tế đắng lòng rằng, một bộ phận người Việt đang trở nên quá vô cảm. Trước những biến cố xảy ra xung quanh, miễn là nó không đụng chạm trực tiếp đến lợi ích cá nhân mình thì họ sẽ không thể hiện cảm xúc, sự quan tâm và càng không có chuyện ra tay giúp đỡ người bị nạn.
Tất nhiên, ta không thể phủ nhận mặt tích cực của thái độ vô cảm là sẽ mang lại cho những người sở hữu chúng một sự an toàn nhất định và tránh được phiền toái. Nhưng trong "thành lũy" của sự an toàn, họ đã gián tiếp làm mất đi tính “người” trong bản thân và tự tách mình khỏi cộng đồng.
Dù chỉ ra những điểm tiêu cực, "12 điều có thể và không thể" được lan truyền một cách mạnh mẽ trên mạng xã hội lại giống như một liều “thuốc đắng dã tật”. Nó khiến cho những con người đang mải mê chạy theo các giá trị bề mặt, những giá trị vật chất đơn thuần phải giật mình, phải dừng lại trong giây lát để suy ngẫm.
Hàng trăm bình luận bên dưới bài viết đã thể hiện nhiều ý kiến trái chiều. Thành viên Tuyen Vo tỏ thái độ đồng tình: “Biết làm sao được, đó là sự thật đang diễn ra hàng ngày trong xã hội của chúng ta. Dù có hơi “phũ” nhưng những điều này đều rất đúng và đáng suy ngẫm”.
Thành viên Thế Bá thì phân tích một cách
thực tế: “Một phần của "người ta" cũng đang tồn tại trong mình. Con
người sống trên đời có mấy ai làm việc, kiếm tiền để giúp đỡ người khác,
hầu hết kiếm tiền để thỏa mãn thú vui của mình thôi. Nhiều khi đọc mấy
bài báo đại gia này mua sắm đồ trị giá bạc tỉ là lại có người 'ném đá'
phê phán. Đọc mà không nhịn nổi cười, suy nghĩ đơn giản và chỉ biết lên
án người khác, có mấy ai tự lên án mình”.
Tuy nhiên, không thể gượng ép cho rằng "12 điều có thể và không thể" là đúng với tất cả mọi người. Nó là hiện trạng xã hội nhưng chỉ đúng với một bộ phận người Việt. Thành viên Nghiêm Xuân Sơn hài hước chia sẻ: “Chả đúng với mình cái nào cả: Mình không có gái nên những gì liên quan đến gái bỏ tuốt. Mình sợ nhất là máu nên chả bao giờ dừng lại xem tai nạn. Không có “xiền” nên chả dám mơ chân dài. Nhậu vỉa hè, đi xe máy. Đi đánh giày cực lễ phép: "Bác 'oánh' cho cháu đôi giày (đưa 2 tay)" đơn giản vì ông bác đánh giày gần nhà đã ngoài 50 rồi! Vụ AIDS thì miễn bàn, chả bao giờ hô hào khẩu hiệu đơn giản vì: mình mà gặp là mình chạy ngay (thật thà thừa nhận)”.
Bài viết này khi được đăng tải đã nhận được hơn 4000 lượt like. Dù nhiều bạn thừa nhận như nhìn thấy một phần bản thân mình trong số đó nhưng vẫn tỏ thái độ cảm ơn vì bài viết hay và ý nghĩa. Mỗi lượt bấm "like" tưởng chừng như chỉ là một hành động nhỏ nhưng lại có thể đánh thức phần nào những trái tim đang dần trở nên chai sạn và vô cảm trong một xã hội sống gấp. Như thành viên Trang Nguyễn bình luận: “Đây là một bài viết đáng quý, nhưng chỉ dành cho những ai đạo đức vẫn còn thổn thức”.
Tuy nhiên, không thể gượng ép cho rằng "12 điều có thể và không thể" là đúng với tất cả mọi người. Nó là hiện trạng xã hội nhưng chỉ đúng với một bộ phận người Việt. Thành viên Nghiêm Xuân Sơn hài hước chia sẻ: “Chả đúng với mình cái nào cả: Mình không có gái nên những gì liên quan đến gái bỏ tuốt. Mình sợ nhất là máu nên chả bao giờ dừng lại xem tai nạn. Không có “xiền” nên chả dám mơ chân dài. Nhậu vỉa hè, đi xe máy. Đi đánh giày cực lễ phép: "Bác 'oánh' cho cháu đôi giày (đưa 2 tay)" đơn giản vì ông bác đánh giày gần nhà đã ngoài 50 rồi! Vụ AIDS thì miễn bàn, chả bao giờ hô hào khẩu hiệu đơn giản vì: mình mà gặp là mình chạy ngay (thật thà thừa nhận)”.
Bài viết này khi được đăng tải đã nhận được hơn 4000 lượt like. Dù nhiều bạn thừa nhận như nhìn thấy một phần bản thân mình trong số đó nhưng vẫn tỏ thái độ cảm ơn vì bài viết hay và ý nghĩa. Mỗi lượt bấm "like" tưởng chừng như chỉ là một hành động nhỏ nhưng lại có thể đánh thức phần nào những trái tim đang dần trở nên chai sạn và vô cảm trong một xã hội sống gấp. Như thành viên Trang Nguyễn bình luận: “Đây là một bài viết đáng quý, nhưng chỉ dành cho những ai đạo đức vẫn còn thổn thức”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét