Đời người có ba cảnh giới, trước tiên là nhìn xa, nhìn xa mới có thể thâu hết cảnh vật trong tầm mắt; tiếp đó là nhìn thấu, nhìn thấu mới có thể nhìn rõ mồn một bản chất của sự vật; sau cùng là xem nhẹ, chỉ khi xem nhẹ lòng ta mới có thể vui vẻ nhẹ nhàng.
Nhân sinh tại thế, khi gặp chuyện không vui, trong lòng ai mà chẳng có chút oán than, kinh ngạc hay là tức giận. Giống như khi ta liên tục nỗ lực làm việc mà lại chẳng được công nhận, giống như lúc ta yêu cuộc sống này biết bao mà cơ hồ cuộc đời này chẳng mấy mến yêu ta vậy.
Nhưng đôi khi phàn nàn về quá khứ không phải là cách để ta vững bước tiến về tương lai. Những điều đả kích ta, những thứ khiến ta phiền lòng, nhất thiết phải buông bỏ, dù sớm dù muộn. Hãy đóng lại một cánh cửa để mở ra những cánh cửa nhìn ra thế giới tuyệt vời hơn.
Nếu cứ mãi đứng chân một chỗ và phàn nàn về những thứ chuyện vặt vãnh đã qua, bạn sẽ tự tay mình ngăn cản những hạnh phúc phía trước đang đến. Tuy vậy, đôi khi nhìn về quá khứ cũng là cách giúp bạn chiêm nghiệm lại những được mất trong cõi nhân sinh. Cảm nhận được bản thân đã mất đi thứ gì đôi khi cũng rất quan trọng.
Phàn nàn và tức giận sẽ chỉ khiến bạn trở nên bi thương và hối hận hơn mà thôi. Hãy học cách tự tha thứ cho chính mình, để trái tim bình thản và nhẹ nhõm hơn sau những va vấp, nhấp nhô mà cuộc đời này mang đến.
Đời người trăm năm, buồn đau quá nửa, chuyện không như ý lại thường chiếm phần hơn. Cõi nhân sinh chỉ là ảo mộng. Người tốt với ta thì ta cười hỉ hả, còn người không tốt với ta thì ta lại buồn đau vô bờ. Rốt cuộc cũng chỉ là thất tình lục dục đang trói buộc thân tâm chúng ta mà thôi. Nếu cứ mãi lấy cảm xúc để đo lường mọi chuyện, chẳng phải chính là bạn đang chưa thực sự trưởng thành đó sao?
Trên con đường của nhân sinh, nếu học biết được giản đơn, có thể khiến chúng ta vui vẻ mà cất bước.
Vì trong đời người đặc sắc này, chúng ta chính là cần buông bỏ gánh nặng, cho ánh sáng và niềm vui vào trong hành trang, chọn lấy những điều đẹp đẽ, tích cóp hy vọng làm phong phú hành trình của mình.
Chỉ có nhìn xa mới có thể nhìn thấu được, và khi ta đã nhìn thấu được rồi, ta mới có thể xem nhẹ. Rất nhiều lúc, đồng cảm không phải là bởi nói toạc ra, không phải là bởi xúc cảm mãnh liệt, càng không phải là bởi làm ra điệu bộ, mà là đến từ bình thản ai cũng không thể nói rõ được.
Cuộc sống này giống như một ống kính vạn hoa, chua ngọt đắng cay đều thâu gom cả vào trong đó. Đời người, nói đến cùng rốt cuộc vẫn là sống sao được vui vẻ. Người đa dục mệt mỏi, người vô dục thanh nhàn. Lòng xem nhẹ rồi, hạnh phúc mới sẽ nhiều hơn.
Long Quân (St)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét