Mark Twain nói “Vị tha là hương mà hoa violet để lại trên gót giày kẻ đã giẫm đạp nó”. Hãy đọc câu chuyện dưới đây để cảm nhận rõ hơn ý nghĩa của sự bao dung và tha thứ bạn nhé.
Một thương
gia trong một thị trấn nhỏ nọ, có hai người con trai sinh đôi. Hai
chàng trai cùng làm việc tại cửa hàng của cha mình. Khi ông qua đời,
họ thay ông trông coi cửa hàng đó. Mọi việc đều êm đẹp cho đến một ngày
kia, khi một tờ giấy bạc biến mất.
Người em
đã để tờ giấy bạc đó trên máy đếm tiền rồi đi ra ngoài với khách hàng.
Khi anh quay lại, tờ giấy bạc đã biến mất. Người em hỏi người anh: “Anh
có thấy tờ giấy bạc đâu không?”
Người anh đáp: Không!
Tuy vậy,
người em vẫn không ngưng tìm kiếm và gạn hỏi: “Anh không thể không đụng
đến nó. Tờ giấy bạc không thể tự đứng dậy và chạy đi được! Chắc chắn anh
phải thấy nó!”
Sự buộc
tội phảng phất trong giọng nói của người em. Căng thẳng bắt đầu tăng lên
giữa hai anh em họ. Sự oán giận cũng theo đấy mà len vào. Không lâu sau
một hố ngăn cách gay gắt và sâu thẳm đã chia cách hai chàng trai trẻ.
Họ không thèm nói với nhau một lời nào. Cuối cùng họ quyết định không
làm chung với nhau và một bức tường ngăn cách đã được xây ngay giữa cửa
hàng.
Sự thù
địch và oán giận cũng lớn lên tiếp theo 20 năm sau đó, lan đến cả gia
đình của họ. Một ngày nọ, một người đàn ông đỗ xe ngay trước cửa hàng.
Ông ta bước vào và hỏi người bán hàng: “Anh đã ở đây bao lâu rồi?” Người
bán hàng đáp rằng anh đã ở đây cả cuộc đời.
Vị khách
nói tiếp: “Tôi phải nói với anh điều này. 20 năm trước, tôi đã đi xe lửa
và tạt vào thị trấn này. Lúc đó tôi đã không ăn gì suốt 3 ngày. Khi tôi
đến đây bằng cửa sau và thấy tờ giấy bạc trên máy tính tiền, tôi đã bỏ
vào túi mình rồi ra ngoài. Những năm qua tôi không thể quên điều đó. Tôi
biết nó không phải là món tiền lớn nhưng tôi phải quay lại đây và xin
anh thứ lỗi.”
Người đàn
ông lạ mặt ngạc nhiên khi thấy những giọt nước mắt lăn trên má của người
bán hàng trạc tuổi trung niên này. Anh ta đề nghị: “Ông có vui lòng
sang cửa bên và kể lại chuyện này cho người đàn ông trong cửa hàng đó
được không?” Rồi người đàn ông lạ càng ngạc nhiên hơn khi thấy hai người
đàn ông trung niên, trông giống nhau, ôm nhau khóc ngay trước cửa hàng.
Sau 20 năm, rạn nứt giữa họ đã được hàn gắn. Bức tường thù hận chia cắt
hai anh em họ đã được phá bỏ.
Trong cuộc
sống có những điều nhỏ nhặt vẫn thường xảy ra và vô tình chia cắt con
người với nhau, những lời nói vội vàng không suy nghĩ, những lời chỉ
trích, buộc tội hay những lời trách cứ oán hờn… Ta hãy bỏ qua những điều
đó, vì cuộc sống và sự bình an trong chính tâm hồn ta, bạn nhé.
St
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét