Đừng bao giờ để tiền bạc đánh giá con người bạn, và cũng đừng bao
giờ dùng tiền bạc để đánh giá người khác. Thứ gì mua được bằng tiền thì
thứ đó rẻ mạt lắm! Bạn biết không? Một bài học về sự dè bỉu của người
khác và cách không quan tâm đến ánh mắt của người khác.
Hàng ngày trên xe bus đều đông chật người. Tháng trước, khi đi xe bus
tôi có gặp một đứa bé người dính đầy bùn tay cầm túi vải len cùng một
người đàn ông bước lên xe bus, mọi người nhìn biết ngay là bộ dạng của
những người lăn lộn nơi công trường. Vừa may có người đứng dậy, đứa bé
liền ngồi xuống còn người đàn ông đứng bên cạnh.
Không lâu sau có một người phụ nữ mang thai lên xe, đứa bé đứng dậy nhường ghế: “Cô ơi, cô ngồi đi ạ!”
Người phụ nữ liếc mắt thấy đứa bé bẩn thỉu thì không thèm lên tiếng. Đứa
bé để chiếc túi xuống đất, lôi từ trong túi áo ra một tờ khăn giấy lau
sạch cái ghế cậu vừa ngồi rồi cười nói: “Cô ơi, cháu lau sạch rồi, không
bẩn đâu ạ!" Mọi người trên xe đổ dồn mắt nhìn về rơm rớm nước mắt,
người phụ nữ thì đỏ mặt ngồi xuống.
Đứa bé vừa cầm chiếc túi len lên xe bất ngờ phanh gấp, đứa bẻ gầy yếu
suýt thì té ngã nhưng em vẫn ôm chặt chiếc túi lên vào lòng. Một bà
già bên cạnh âu yếm nói: “Đúng là một đứa trẻ ngoan!”
Cậu bé cười đáp: “Bà ơi, cháu chưa tốt đâu ạ, mẹ cháu luôn phê bình cháu
thường quá quan tâm ánh mắt của người khác, bây giờ cháu dũng cảm giống
AQ hơn nhiều rồi ạ.” Người phụ nữ mang thai cúi đầu thấp. Bà ngạc
nhiên: “Cháu cũng biết AQ à?
“Vâng ạ, mẹ cháu cho cháu xem.”
“Đọc xong AQ Chính truyện thì cháu học được cái gì?
“Không nên quan tâm đến ánh mắt của người khác, hãy đi con dường riêng
của mình, mỗi người đều là đặc biệt giống như các viên sô-cô-la vậy”
“Mẹ cháu làm nghề gì?”
“Trước kia mẹ cháu là cô giáo trong thôn”
“Bây giờ thì sao?”
Đứa bé mắt đỏ hoe “Mẹ ở trong túi len này....”
Bà già giật mình, mọi người xung quanh cũng tỏ ra bất an, lúc đó
người đàn ông đứng bên cạnh mới nói thế này: "Tôi là chú của đứa bé, cha
của nó mấy năm trước chết vì bệnh, mẹ nó một thân một mình nuôi, cô ấy
là cô giáo của thôn nên mọi người rất yêu quý. Vì muốn đứa bé có cuộc
sống tốt hơn nên nhân lúc nghỉ hè đã đến công trường làm thêm. Cũng gần
đến ngày khai giảng sắp quay về thì ngày cuối cùng cô ấy bị cột thép rơi
trúng. Trong túi len này là hộp tro cốt thi thể mẹ cậu bé."
Bà già chan chứa nước mắt hỏi: “Cháu còn muốn đi học không?”
Người đàn ông lắc đầu, đứa bé đáp: “Hàng ngày cháu đều đọc sách ở tiệm
sách cạnh công trường.” Trên xe rất nhiều người nói muốn tặng cậu bé
sách, đứa trẻ cười thật tươi.
“Không để ý đến ánh mắt của người khác, đi con đường riêng của mình.”
Đứa bé đó đã làm được bởi vì cậu có một người mẹ chăm chỉ và trí tuệ.
Cho dù tương lai có nghèo khổ hay giàu có thì ít nhất đứa bé cũng dũng
cảm sống theo ý mình muốn, hơn thế nữa câu còn vì ước mơ nhỏ nhoi của
mình mà nỗ lực đọc sách. Có nhiều đứa trẻ vì nghèo mà tự ti, người mẹ vĩ
đại này đã làm một điều khiến nhiều người phải ngước nhìn đó là giáo
dục thành công đứa bé này dùng thái độ bao dung lạc quan đối đáp lại sư
khinh thường của người khác.
Sưu tầm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét