Lần cuối cùng chúng
ta vỗ vai một người bạn, lần cuối chúng ta ôm con là khi nào? Không biết
ngày mai chúng ta có còn cơ hội làm việc đó hay không. Liệu chúng ta đã yêu thương đủ nhiều để ngày mai ra đi cũng không phải hối tiếc hay chưa?
Một câu chuyện giản dị trên facebook của
một giáo viên trẻ ở Singapore, Matthew Zachary Liu đang được chia sẻ
rộng rãi mấy ngày nay. Xuất phát từ việc thầy Liu nghe tin về sự cố máy
bay MH17 và quyết định thay đổi nội dung bài học của mình trong ngày hôm
đó.
Lớp học của Liu có 40 học sinh mới 9
tuổi. Anh đến và viết lên bảng chữ MH17. Không nhiều đứa biết chuyện gì
đã xảy ra. Anh kể cho chúng rằng đó là một chiếc máy bay đã bị rơi ở
miền Đông Ukraine và đã có gần 300 người chết. Anh hỏi chúng nghĩ thế
nào. Một em đứng lên và nói rằng mình cảm thấy buồn vì có những người đã
mất đi người thân của mình. Bọn trẻ cũng hiểu rằng chuyện tương tự hoàn
toàn có thể đã diễn ra với một chiếc máy bay Singapore.
Anh hỏi có bao nhiêu bạn quan tâm nếu đó
là một chiếc máy bay Singapore? Tất cả các cánh tay giơ lên. “Tôi bảo
chúng hãy tưởng tượng rằng trên chiếc máy bay đó có một người bạn cùng
lớp. Nếu như điều cuối cùng mà các bạn làm hoặc nói với bạn đó là lời
trêu chọc hoặc bắt nạt thì sao? Các em sẽ cảm thấy gì?”. Thầy Liu bảo
các em quay sang vỗ vai bạn bên cạnh và nói rằng mình yêu bạn. Cả lớp
làm theo và những tràng cười xuất hiện. “Một em còn chạy sang lớp khác
để ôm bạn của mình” – Liu kể.
Thoạt trông thì việc nói với trẻ con về
cái chết có vẻ lẩm cẩm, nhưng đó là một suy nghĩ không bao giờ thừa. Câu
chuyện của thầy Liu đã thu được 23 nghìn lượt thích và hơn 8 nghìn lượt
chia sẻ trên mạng xã hội.
Tờ báo Telegraph (Anh) có bài viết với
nhan đề: “Chuyến bay MH17 và sự hỗn loạn của thế giới mới”. Sẽ rất mất
thời gian để giải thích khái niệm “sự hỗn loạn của thế giới mới” từ cái
nhìn của những nhà kinh tế học và xã hội học, để hiểu được sự tranh chấp
giữa các siêu cường và hệ lụy – mà thảm kịch MH17 là một trong số đó.
Nhưng trong sự hỗn loạn này, khi “lần
đầu tiên sau bảy thập kỷ, thế giới không có vai trò của người dẫn dắt”
(báo Foreign Policy, tháng 5/2012), khi các siêu cường vẫn đang mải mê
phân chia hành tinh, mỗi con người trong chúng ta đều đối mặt với sự
thiếu ổn định ở mức cao hơn trước. Hãy cứ tưởng tượng rằng một chính
sách trả đũa kinh tế của Mỹ có thể khiến một doanh nghiệp Trung Quốc
đóng cửa nhà máy ở Bình Dương. Bỗng nhiên có hàng nghìn thanh niên mất
việc, đói khát, tuyệt vọng, không thể về quê mà tìm cách trụ lại trên
đường phố TP HCM bằng nhiều cách, kể cả những cách chúng ta tường thấy
trên các trang báo Pháp Luật.
Một quả tên lửa bắn đi từ xung đột của
các nhóm lợi ích không nhất thiết phải là một quả tên lửa theo nghĩa đen
và nạn nhân không nhất thiết phải đang bay qua vùng chiến sự.
Thật ra, đó chỉ là những phân tích để
cảm nhận rõ thêm sự thiếu ổn định của thế giới. Chứ không cần đến sự mất
trật tự này, thì bản thân cuộc sống đã khó lường rồi. Nếu có điều gì
chúng ta học được từ thảm kịch của MH17, khi hàng trăm người bỗng nhiên
đi vào hư vô mà không phải bởi “nghiệp” của họ, thì đó không phải tranh
chấp Nga – phương Tây, không phải là bản chất của Euromaidan hay vấn đề
ngoại giao nào, mà đó là sự vô định của kiếp người.
Không phải ngẫu nhiên mà bài học quá đỗi đơn giản của thầy giáo Matthew Zachary Liu lại được yêu thích như thế.
Không biết lần cuối cùng chúng ta vỗ vai một người bạn, lần cuối chúng ta ôm con là khi nào. Không biết ngày mai chúng ta có còn cơ hội làm việc đó hay không. Không biết, hôm nay chúng ta đã yêu thương đủ nhiều để ngày mai ra đi cũng không phải hối tiếc hay chưa?
Không biết lần cuối cùng chúng ta vỗ vai một người bạn, lần cuối chúng ta ôm con là khi nào. Không biết ngày mai chúng ta có còn cơ hội làm việc đó hay không. Không biết, hôm nay chúng ta đã yêu thương đủ nhiều để ngày mai ra đi cũng không phải hối tiếc hay chưa?
Đức Hoàng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét