Người ta thường sống với hai cảm xúc chính:
Hoặc là mong muốn có được một điều gì đó trong tương lai: giàu có hơn, hạnh phúc hơn, thành công hơn…
Hoặc là lo sợ mất đi những gì đang có trong hiện tại: sợ hôn nhân tan vỡ, sợ con cái lớn lên rồi rời xa mình, sợ mất đi công việc ổn định…
Hai cảm xúc “muốn” và “sợ” này mạnh đến mức mà đa số chúng ta đều quên một điều rằng: Sống là một cuộc hành trình…
Và đối với bất cứ cuộc hành trình nào,
những gì xảy ra trong suốt cuộc hành trình đó cũng không kém phần quan
trọng so với điểm đến. Khi đi du lịch, bạn kể về những cảnh vật, con
người… mà bạn tận mắt chứng kiến trên đường đi. Khi đạt được một thành
tựu nào đó, bạn tự hào khi nhớ lại những gì mình đã trải qua để có được
thành tựu đó.
Vậy tại sao chúng ta không thật sự sống với những gì đang diễn ra, ngay lúc này đây?
Tại sao
chúng ta phải đợi đến khi mình may mắn qua khỏi một căn bệnh hiểm nghèo
hoặc sống sót trong một tai nạn khủng khiếp… rồi mới bắt đầu trân trọng
từng giây phút của cuộc sống?
Tại sao chúng ta cứ phải trả giá cho một cái gì đó rồi chúng ta mới biết quý trọng nó?
Hướng tới tương lai là một điều tốt
nhưng liệu điều đó có ích gì khi chúng ta bỏ quên hiện tại, bởi lẽ một
ngày nào đó, tương lai mà bạn mong đợi có thể trở thành hiện tại của
bạn. Và bạn không thể tận hưởng những gì mình đã từng mong đợi vì thói
quen bận bịu với những mong đợi hay lo sợ khác. Thật đáng tiếc, phải
không nào?
Xấu hay tốt, buồn hay vui, hạnh phúc hay đau khổ… tất cả đều tạo nên những giai điệu và sắc màu cuộc sống.
Ai cũng chỉ có một cuộc sống mà thôi và nó rất ngắn ngủi…
Vậy thì hãy cùng tôi cười thật tươi và tận hưởng từng giây phút của cuộc đời này, bạn nhé, trước khi quá muộn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét