Những Biên Giới Trong Cuộc Ðời

Khi ta đã vượt qua biên giới của khổ đau,
Thì điều ấy không làm ta đau khổ nữa,
Những cảm giác bỗng trở thành chai đá,
Ta đối diện cuộc đời tìm chút bình yên.

<!-- more -->

Xung quanh ta không phải chuyện thần tiên,
Trên đường phố trăm người trăm kiếp sống,
Những nụ cười xã giao ta vẫn gặp,
Những bước chân vui mãi hẹn hò nhau.

Người về đến nhà, ta có biết đâu?
Những bất hạnh, lo âu sau cánh cửa,
Tôi cũng có lúc đứng bên bờ đau khổ,
Thấy mình như chiếc lá chảy giữa dòng.

Anh ơi, khi người ta bước đến chỗ tận cùng,
Bỗng khao khát một niềm tin hi vọng,
Ðiều kỳ diệu hiếm hoi trong cuộc sống,
Vẫn có thể xảy ra như một giấc mơ.

Nếu một ngày nào anh bỏ tôi đi,
Ðường biên giới của chia ly tôi vẫn biết,
Bước chân qua cõi lòng tôi tan nát,
Nhưng biển thét gào rồi biển sẽ lặng im.

Cuộc đời này còn bao khổ đau hơn,
Những mất mát không thể nào đếm được,
Hãy đợi chờ sau mùa Ðông ẩm ướt,
Mùa Xuân về nắng ấm, lá hoa tươi.

Nếu một ngày nào ta sẽ lìa đời,
Những bất hạnh, lo âu không còn nữa,
Những bệnh tật, đớn đau thành vô nghĩa,
Oán thù tan như bọt sóng ngoài khơi.

Ôi, những biên giới trong cuộc đời,
Dù không muốn vẫn có lần bước đến,
Ai chẳng qua khổ đau, chẳng về cõi chết?
Nếu còn vui, nhiều ít hãy cho nhau.


Tác giả : Nguyễn thị Thanh Dương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét