Mẹ

Con thường sống ngẩng cao đầu, mẹ ạ.
Tính tình con hơi ngang bướng kiêu kỳ
Nếu có vị chúa nào nhìn con tận mắt
Con sẽ chẳng bao giờ cúi mặt trước uy nghi



Nhưng mẹ ơi con xin thú thật
Trái tim con dù kiêu hãnh thế nào
Đứng trước mẹ dịu hiền chân thật
Con thấy mình nhỏ bé làm sao!​

Có phải tinh thần mẹ diệu kỳ soi thấu
Như bay lên vầng ánh sáng cao siêu
Hay bao nỗi lòng xưa nung nấu
Trái tim mẹ hiền ôm ấp đứa con yêu

Trong cơn mê con từ mẹ ra đi
Con muốn đi cùng trời cuối đất
Để tìm kiếm tình yêu đẹp nhất
Trong đôi cánh tay con sẽ ôm ghì​

Con đã tìm tình yêu khắp nơi khắp nẻo
Con đã đập vào các cửa mỏi rời tay
Con đã van xin như một kẻ ăn mày
Nhưng chỉ nhận những cái nhìn lạnh lẽo

Tìm không thấy tình yêu, con trở về với mẹ
Tâm trí chán chê, thân thể rã rời
Cong bỗng thấy một tình yêu chân thật
Trong đôi mắt dịu hiền của mẹ, mẹ ơi!​


Tác giả : Heinrich Heine - Tế Hanh dịch

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét