Mỗi
sáng thức dậy, đứng trước gương, có thể vui mừng vì thấy hôm nay mình
xinh hơn, đẹp hơn. Đôi khi, có thể buồn một chút, nhưng chỉ là một chút
thôi, vì hôm nay mình có thêm một cái mụn, hay hôm nay sao mắt mình thâm
quầng thế… Nhưng đã bao giờ, ta thử dừng lại và nhìn vào cha mẹ của
mình, để nhận ra những thay đổi mà bấy lâu nay ta chưa hề quan tâm?
Những
người mẹ, người cha chẳng bao giờ đòi hỏi con cái phải làm gì cho mình,
bởi đối với họ, chỉ cần thấy con mình được vui vẻ, hạnh phúc là quá đủ.
Còn chúng ta, những đứa con thì lại quá vô tư, vô tư đến mức trở thành
vô tâm lúc nào không hay. Cũng phải thôi, bởi trong vòng tay cha mẹ, ai
cũng như một đứa trẻ mà…
Khi
còn là một đứa trẻ con, tận tới khi đã đi học cấp 1, vòng tay cha mẹ
vẫn luôn giống như một “thế lực” có sức mạnh vô hình, có thể bảo vệ, che
chở ta khỏi mọi nguy hiểm.
Học
cấp 2, từng miếng ăn, hay cả tới bộ quần áo cũng được cha mẹ lo cho tận
nơi. Lớn hơn rồi đấy, nhưng vẫn được bảo bọc như một em bé vậy.
Lên
cấp 3, bắt đầu biết rung động, biết vui, buồn, biết giận hờn vu vơ. Có
những khi, vì tình cảm của riêng mình mà không để ý tới cha mẹ, rồi bỏ
ăn khiến cha mẹ lo lắng, rồi “giận cá chém thớt”, nổi giận cả với cha
mẹ…
Vào
Đại học, tất bật với cuộc sống sinh viên, với bạn bè, với đủ các hoạt
động xã hội… Vẫn là cha mẹ luôn dõi theo, lo cho sức khỏe của con, hỏi
xem đã hết tiền chưa để còn gửi…
Đi
làm, vòng quay công việc, chuyện bạn bè, chuyện yêu đương lại cuốn đi.
Sáng vội vã đi sớm, khi về nhà thì đã quá khuya. Vẫn là cha mẹ ở đó chờ
con về rồi mới yên tâm đi ngủ.
Suốt
từng ấy năm tháng, chỉ có cha mẹ là người luôn dõi theo con, luôn lo
lắng cho con, làm mọi việc vì con mình… Còn chúng ta, vì quá bận bịu,
mải mê với cuộc sống mà chợt quên đi điều gì đó…
Nhưng
hãy thử dừng lại, dù chỉ một phút thôi, để nhìn lại cha mẹ mình, để
thấy mái tóc mẹ đã bạc thêm vài sợi, thấy khóe mắt cha có thêm vài vết
chân chim.
Hãy
nhớ lại những lúc mẹ đã nói dối rằng mẹ không sao trong khi mẹ đang ốm,
những lúc cha khuyên răn mà ta cứng đầu không chịu nghe theo… Hãy nhớ
lại những khi ta học bài ôn thi, vẫn là mẹ thức tới tận khuya, mang vào
phòng cho con cốc sữa, đóng cửa rồi mà vẫn trằn trọc không yên. Hãy nhớ
lại những khi cha ngồi chờ bên cửa, sợ con về khuya lại xảy ra chuyện
gì…
Chỉ
một phút mỗi ngày thôi, nhìn lại những gì cha mẹ đã làm cho ta, rồi
nghĩ lại xem mình đã làm gì cho cha mẹ… Rất có thể, một lúc nào đó, khi
ta muốn bên cha nhiều hơn, muốn nói rằng “Con yêu mẹ” thì lại quá muộn
rồi…
Hãy
trân trọng hơn những phút giây hiếm có bên cha mẹ, đừng để khi nhận ra
thì đã quá muộn. Bởi sẽ có một ngày, khi ta khao khát có được sự bình
yên bên cha, sự ấm áp trong lòng mẹ thì sẽ không còn nữa…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét