Tuổi thanh xuân luôn có cái cớ để sống theo ý bản thân, va vấp quá nhiều khiến lý trí có thể chín chắn nhưng trái tim có thể sẽ chai đi vài phần và nhận lấy về mình những thương tổn cho đến mãi về sau vẫn không thể quên được.
Có những ngày trôi đi thật chậm, gió lãng đãng buông rủ nằm im
chẳng buồn cựa mình thức dậy. Tôi thấy lòng mình rạo rực những hồi ức
xưa cũ cứ mon men lần tìm về theo lối dẫn thời gian. Một chút bâng
khuâng, một chút buồn, một chút nuối tiếc một chút xa. Ngỡ như thời gian
xoay vần chuyển nhịp, đi hết một vòng lại quay về ngày xưa thì tốt biết
mấy. Sẽ chẳng phải ngồi đây để xót xa thèm được giá quay ngược chiều
năm tháng để tìm lại quá vãng một thời không bao giờ bán vé khứ hồi.
Những
chuyến tàu vẫn luôn có vé lượt đi và lượt về, nhưng chuyến tàu thời
gian thì lượt đi được đánh đổi bằng rất nhiều điều còn lượt về thì chỉ
có thể tìm lại bằng ký ức và nỗi nhớ cùng những day dứt, nuối tiếc.
Những
năm tháng ấy trôi đi vội vã, đếm thời gian đã xoay đi không biết bao
nhiêu vòng tôi nhận ra mình đánh rơi, bỏ lỡ rất nhiều điều dù bằng cách
nào cũng không thể tìm lại. Quá khứ từng rất êm đẹp và hạnh phúc, đã
từng buồn và khóc rất nhiều, đã từng sống để ngày mai không hối hận
nhưng tuổi trẻ luôn có những bồng bột và sai lầm phải đánh đổi để trưởng
thành.
Tuổi thanh xuân luôn có cái cớ để sống
theo ý bản thân, va vấp quá nhiều khiến lý trí có thể chín chắn nhưng
trái tim có thể sẽ chai đi vài phần và nhận lấy về mình những thương tổn
cho đến mãi về sau vẫn không thể quên được.
Tuổi
thanh xuân, có thể chúng ta đang để nó trôi qua một cách vô nghĩa mà
không chịu làm gì trước khi kịp nhận ra điều gì đó. Là những ngày mải
miết chạy theo những điều vô bổ, cố bám riết lấy một người không thuộc
về mình, tự hành hạ bản thân bằng dằn vặt và đau đớn, tự cứa sâu vào
lòng những thương tổn cần nên buông bỏ.
Là
những ngày người ta đến, thực tâm yêu thương ta nhưng bản thân lại rũ
bỏ. Một sáng mai thức dậy, giấc mơ vỡ vụn, lòng nguội lạnh, người cũng
đã chẳng thể nán lại bên đời ta nữa, thế là qua mất rồi bao cơ hội được
yêu. Tuổi thanh xuân hụt hẫng muốn chạm chân tới mặt đất nhưng đã đi quá
xa những tháng ngày êm đềm đó.
Những ngày xa
rất xa đó, khi tất cả chúng ta còn trẻ, vì tuổi trẻ luôn là cơn mưa
dông nhiều xúc cảm và nhiều dư vị nhất, cay đắng, ngọt ngào, hạnh phúc
hay mặn chát; dù thế nào thì vẫn muốn được nếm trải hết tất thảy điều
đó. Cho đến về sau mọi thứ đã không còn vẹn nguyên như xưa nữa, con
đường dẫn về thuở đó cũng nhàu nát và bạc phếch mùi vị cuộc đời.
Lúc
đó nhớ về quá khứ chỉ là muốn tìm lại chuỗi ngày
đã-từng-bình-yên-nhất-dù-lòng-không-bình-yên để biết rằng không nên vứt
bỏ nó. Chính những va vấp, dằn vặt đó, ta mới trưởng thành. Ta hôm nay
không còn là ta của ngày xưa nữa, nhưng lại được xây dựng nền móng từ
những ngày đó.
Lúc đó tạm thời dừng chân lại,
không bước nữa và nhìn về chặng đường đã qua, tức tưởi lần tìm về quá
khứ để chỉ thốt lên rằng “Giá quay ngược chiều năm tháng” có thể bản
thân sẽ làm được nhiều hơn và có thể sẽ chẳng làm được… Tuổi trẻ luôn có
những lý lẽ vừa thừa vừa thiếu như vậy.
Tìm
lại quãng thời gian đó để nhặt lại ký ức xưa vụn vặt dường như là điều
không thể, vì năm tháng đã bào mòn cả lý trí và tình cảm của mỗi người.
Chúng
ta đã học được gì từ năm tháng đó, là sự thứ tha, là biết chấp nhận,
kiêu hãnh đúng lúc và hiểu được có những thứ đừng nên cố chấp giữ, chỉ
chuốc thêm muộn phiền, đừng trông chờ vào người khác quá nhiều và cũng
đừng vì ai và khổ đau quá lâu. Học cách trân quý bản thân là chúng ta
đang trân quý chính cuộc đời mình, thế là đủ.
Quá
khứ đã trôi qua không lấy lại được, như một cốc nước tràn ly, dẫu cố
gắng vớt vát cũng vô nghĩa. Chi bằng có thể để nó đi bình lặng và sau
này tìm lại để nhận lấy những an yên.
Giá quay
ngược chiều năm tháng, chỉ là giá mà thôi, có lẽ chúng ta vẫn sẽ làm như
những gì đã làm. Đơn giản là ta tin cái gì cũng có lý lẽ riêng của nó…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét