Hẳn không ít thì nhiều trong số các bạn cũng có
người đã từng được hỏi "Người yêu lý tưởng của bạn là người thế
nào?", hay "Công việc lý tưởng trong tương lai của bạn là gì?"
... những câu hỏi có lẽ là không khó đối với nhiều người, thường thì chỉ cần
chúng ta bỏ ra vài giây suy nghĩ, gom nhặt tất cả những yếu tố tốt đẹp nhất để
miêu tả, để mong ước về một chàng trai khôi ngô tuấn tú, năng động tài ba hay
chỉ một con người giản dị.. một công việc cao xa, lương tháng tính bằng nghìn
đô.. hay một công việc yên bình lặng lẽ, không mạo hiểm, không rủi ro.. Nhưng
câu hỏi "Lý tưởng sống của bạn là gì?" có lẽ sẽ phải khiến không ít
người trong đó có cả tôi, cắn nát đầu bút bi có khi vẫn chưa nghỉ ra.
<!-- more -->
Hồi bé, tôi được sinh ra và lớn lên bình thường như bao đứa trẻ khác, tôi vô tư
hồn nhiên như bao học sinh cắp cặp đến trường, ba mẹ tôi dạy tôi “phải học thì
mai sau mới thành người con à…” thé là tôi cắm đầu vào học, tôi ngấu nghiến
hàng trăm quyển sách, làm rất nhiều bài tập.. thành tích học tập của tôi cũng đáng
kể . Cuộc sống cứ thế trôi đi, cho đến khi tôi cảm thấy những cảm giác mà người
ta gọi là “sự cô đơn”, “sự buồn chán”… cho đến khi tôi nhận ra mình đang rơi
vào một vòng quay đã quen thuộc đến nỗi khó mà nhận ra trước đó: sáng dậy, ăn
cơm, đi học, trưa ngủ, chiều đi học thêm, tối ăn cơm, lại học tiếp .... thỉnh
thoảng ba mẹ tôi có khuyến khích tôi làm việc nhà, tập thể dục và tôi nghe theo
lời khuyên ba mẹ... nhờ thế mà đầu óc tôi cũng đỡ phần nặng nhọc với một đống
kiến thức... nhưng nhìn chung, tôi vẫn thấy chán chường với cái mô hình sống
đó..
Đã có những lúc, tôi tưởng tượng cuộc sống của tôi như là những vòng quay của
một chiếc xe đạp vậy, nhưng tôi lại không phải là người cầm lái... quay đi quay
lại ...không mục đích, không chí hướng ... tôi không còn gì để làm, chỉ biết
cắm đầu vào học ... không thể thoát ra khỏi cơn buồn chán, những điểm số cao
kèm với những lời động viên của ba mẹ, thầy cô cũng làm tôi vui hơn một chút...
nhưng khi nhìn lại mình, tôi vẫn thấy buồn chán...
Các bạn cứ tưởng tượng mà xem, một cái guồng xích mà quay mãi không ngừng nghỉ,
thì cũng phải có lúc rệu rã, đứt rời... và điều đó đã xảy ra với tôi... đó là
vào những tháng gần kề kỳ thi đại học, tôi bị quá tải... có quá nhiều kỳ vọng
từ mọi người vào tôi, và bản thân tôi cũng kỳ vọng vào mình... kèm theo đó là
nỗi lo sợ... tôi lo mình sẽ trượt đại học, và rồi những suy nghĩ cứ thế phát
triển.. mọi người sẽ nghĩ gì khi tôi trượt?.. tôi sẽ làm gì sau đó? Thi lại ư,
không tôi không thể làm điều đó, thật là thảm bại.... những suy nghĩ đó vây lấy
đầu óc tôi, khiến tôi không thể tập trung vào học được nữa... và tôi buông
xuôi... tôi đã bỏ hẳn ra gần chục ngày, không học, chỉ suy nghĩ... người tôi
rệu rã, mệt mỏi..
Và chính trong ngày cuối cùng, ngày thứ 10... tôi chợt phát hiện ra một thứ...
một thứ mà tôi đã bỏ qua... một ý tưởng nghe rất ngây ngô nảy ra khi tôi nhìn
bác sửa xe đạp, tôi đã từng tưởng tượng cuộc sống như những mắt xích...nó cứ
chạy... vậy tại sao tôi không tìm ra cách làm cho nó chạy tốt hơn? Thật đơn
giản là chỉ việc tra dầu mỡ thường xuyên cho nó... để nó tiếp tục chạy, còn hơn
là ngồi nhìn nó rệu rã mà không làm gì cả... và tôi quyết định hành động, tôi
tưởng tượng mình đang chạy thục mạng trên một đường hầm tối tăm, chạy mãi, chạy
mãi... và cuối cùng tôi đã thấy ánh sáng cuối đường hầm và tôi gọi đó là “lý
tưởng sống”...
Tôi bắt đầu suy nghĩ tích cực hơn, tôi thấy mình thật ngu ngốc khi đã bỏ quá
nhiều thời gian để hoài niệm quá khứ và bản thân mình... và tôi nhận ra rằng,
quá khứ là những việc đã qua, dằn vặt với quá khứ không giúp chúng ta cải thiện
hiện tại, nhưng rút kinh nghiệm từ quá khứ có thể giúp ta thay đổi tương lai...
tôi chợt nhớ đến câu nói của ba mẹ tôi ngày trước “phải học mới nên người con
à..” tôi đã thực hiện đúng lời ba mẹ dặn, nhưng sao tôi đã thấy cuộc đời nó khó
sống thế... và tôi đã sực nhận ra một ý nghĩa sâu sa khác, từ “học” ở đây không
có nghĩa là “học” như tôi nghĩ là học từ sách vở, từ điển, nó có nghĩa rộng hơn
rất nhiều, có lẽ đó là “học từ cuộc sống”....và tôi đã vô tình bỏ qua
điều này, khiến cho tôi mất thăng bằng trong suốt chục năm làm kiếp con
người...
Dưới ánh sáng của lý tưởng sống mới, sống là một quá trình học tập, cải
thiện không ngừng nguồn tri thức và hoàn thiện cách sống tích cực.. tôi như
một người dưới vực sâu thăm thẳm tự mình từng bước leo lên, tìm mọi cách đi vế
phía ánh sáng.. và khi leo lên đến nơi, tôi cảm thấy choáng ngợp nhưng đứng
giữa một sa mạc mênh mông dưới ánh nắng mặt trời, một cảm giác bỡ ngỡ, sợ hãi
nhưng ít ra còn hơn cái bóng tối âm u vây quanh tôi bấy lâu nay, có quá nhiều
thứ tôi chưa từng thấy, những thứ dường như tôi đã bỏ qua trong từng ấy năm
“tồn tại”... từ những bài học sương máu trước đây và điều đầu tiên tôi nghĩ
mình cần làm là xác định cho mình một con đường, một mục tiêu rõ ràng cụ thể
khi đã có lý tưởng sống... và cho đến ngày hôm nay, tôi nghĩ mình đang rất
tự tin đi trên con đường mà tôi đã chọn, mỗi bước đi khi nhìn lại con đường
mình đã đi qua, tôi thấy miên man một chút tự hào.
Sưu tầm
Hãy có trách nhiệm hơn với cuộc sống của chính bạn, mỗi chúng ta hãy tự xác
định những mục tiêu trong cuộc đời của mình. Và các bạn đừng quên hãy để ánh
sáng của lý tưởng sống tốt đẹp chỉ đường cho bạn và hãy tự tin vào bản thân
mình, đi trên con đường mà mình đã chọn, kính chúc các bạn thành công.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét